
ú mày không làm ông đây mất mặt,” Ái tướng Lâm Tu đạt được thành tựu xuất sắc trong cuộc tập trận
lần này, ngay cả thủ trưởng các bên cũng lên tiếng khen ngợi, đoàn
trưởng Vũ Sấm thật sự rất đắc ý, “Phê chuẩn!”
“Cảm ơn đoàn trưởng.” Lâm Tu thế này mới nhướng cao đuôi mày nhếch khóe miệng, nhấc chân dợm bước ra cửa.
“Này này này!” Vũ Sấm túm anh lại, “Thằng ranh kia chú mày đi đâu đấy hả?”
“Về nhà ạ.” Lâm Tu ngước mắt nhướng mày, “Anh vừa mới đồng ý xong còn gì.”
“Anh đây cho chú mày nghỉ, nhưng cũng chưa nói cho chú mày về ngay bây giờ!” Vũ Sấm trợn mắt nói oang oang: “Xem cái thói tinh ranh của chú mày kìa! Chả ra cái thể thống gì!”
“Em đã hứa với vợ em, tập trận xong sẽ về nhà thăm cô ấy.”
“Đừng có lôi Tiểu Chu ra để ngụy trang!” Vũ Sấm bĩu môi, “Cái tính thối của
chú mày anh đây còn lạ gì? ! Chú mày còn so đo một hai ngày này nữa hả?”
“Vâng.” Lâm Tu quyết đoán gật đầu một cái, “Quy tâm tự tiễn*.”
*trái tim hướng về nhà như một mũi tên, ý chỉ nỗi háo hức mong được về nhà.
Không ngờ nổi một người trước giờ luôn giấu kín tâm tư như vậy lại nói ra một câu như thế ngay trước mặt mình, vị đoàn trưởng nào đó chợt cảm thấy bị kích thích nặng nề.
“Cậu cậu cậu… Không được, cậu ngoan ngoãn ở lại đây hai ngày cho tôi! Quân diễn vừa mới kết thúc, hai ngày tới nhất định thủ trưởng các bên sẽ lần lượt qua đây, đến lúc đó người ta hỏi cậu đi đâu rồi, tôi biết trả lời ra sao? !”
“Ăn ngay nói thật.” Lâm Tu cười khẽ, “Anh cứ nói em liều chết về nhà tìm vợ đi.”
Vị Vũ nào đó nghe vậy chán nản.
…
Lâm Tu cuối cùng vẫn không đi được, không phải vì Vũ Sấm ngăn cản anh, mà là vì nhóm thủ trưởng thật sự quá nhanh chân.
Anh vừa mới trở về, nhóm thủ trưởng đã đi vào ngay sau đó, tư lệnh, phó tư
lệnh cấp bậc thiếu tướng trung tướng thượng tướng dàn thành một hàng,
hình bông lúa ngôi sao lóng lánh trên quân hàm, cán bộ lãnh đạo đứng
phía sau vô cùng kính cẩn, khí thế rầm rộ kia đúng là làm người ta khiếp sợ, quả thực chính là vang dội không gì sánh được.
Lâm Tu anh dù mọc thêm mười lá gan cũng không dám chạy trốn vào thời khắc
bị nhóm thủ trưởng chỉ đích danh triệu kiến mấu chốt này.
Vì thế, kế hoạch về nhà ngay tức khắc không thể không bị gác lại, lúc gần
tối, Lâm Tu bị triệu tập liền túm Quách Duệ đang đứng cạnh cửa, vội vàng dặn dò vài câu, bấy giờ mới chạy đi gặp nhóm thủ trưởng.
Cậu cảnh vệ trẻ nhận được nhiệm vụ thì hưng phấn lắm nhưng cũng căng thẳng
không kém, theo như lời Lâm Tu dặn, Quách Duệ chạy gộp ba bước thành hai đi tìm di động của phó đoàn trưởng Lâm của cậu ta, nghĩ sẵn trong đầu mấy lượt rồi mới run rẩy bấm số điện thoại của Chu Mộc.
Thủ trưởng – đây là biệt danh của Chu Mộc trong danh bạ điện thoại của Lâm Tu.
Xem kìa, biệt danh này của người ta… Sao mà oai phong thế, sao mà ý tứ thế, sao mà… ặc, mang đậm sắc thái quân sự thế cơ chứ!
Điện thoại đổ chuông gần như chưa tới hai giây đã được đối phương nhấc máy,
người ở đầu dây bên kia quả nhiên không hề suy nghĩ đã thốt ra –
“Sắp về rồi hả anh?”
Nghe giọng điệu này, thì nhất định là tưởng cậu ta là phó đoàn trưởng Lâm rồi.
Quách Duệ ở bên này điện thoại gãi đầu, “Chị dâu ơi, em là Quách Duệ.”
Chu Mộc thoáng giật mình, nhưng rồi phản ứng lại ngay, “À, ừ. Chào cậu, chào cậu.”
“Ha ha, à chuyện đó… Chị dâu à, phó đoàn trưởng Lâm bị nhóm thủ trưởng gọi
đi gặp mặt, chắc là chưa về nhà được ngay, anh ấy sợ chị lo lắng, nên
bảo em gọi điện báo cho chị một tiếng.”
“Vậy thế… , mấy cậu tập trận xong rồi chứ?” Chu Mộc hỏi.
“Vâng ạ. Nhóm bộ đội tham gia tập trận vừa về đơn vị không lâu, không quân
của chúng ta nhận được đánh giá cao cả trong và ngoài nước, bây giờ
trong đoàn đang bàn bạc tổ chức ăn mừng đấy ạ!” Quách Duệ nói đầy hãnh
diện.
“Ừ, tôi có để ý thời sự đưa tin.” Chu Mộc bên ống nghe kia cười: “Công lao hiển hách áp đảo tuyệt đối ha.”
“Ha hả, chị dâu nói đùa rồi.” Quách Duệ vui vẻ mở miệng: “Mọi người đều nói là phó đoàn trưởng Lâm phụ trách huấn luyện tác chiến có công lao lớn đấy ạ.”
Chu Mộc ở bên kia khẽ cười, sau đó mới thử hỏi dò một câu: “Vậy thế… Tiểu
Quách, phó đoàn trưởng Lâm của cậu có nói chừng nào thì anh ấy… ừm… mới
có thể về nhà không?”
“Chắc là
nhanh thôi ạ… Nhưng cũng khó nói lắm.” Quách Duệ nhíu mày nói: “Cuộc tập trận vừa mới kết thúc, theo như kinh nghiệm bình thường, không ít lãnh
đạo sẽ xuống đây… Chắc cũng phải một thời gian đấy ạ.”
“À… Ra vậy.” Giọng nói ở đầu dây kia quả nhiên trở nên mất mát, nhưng phép
lịch sự tối thiểu trong trong ngoài ngoài một chút cũng không thiếu,
“Vất vả cho cậu rồi Tiểu Quách ạ… Cám ơn cậu nhé.”
“Chị dâu đừng khách sáo.” Quách Duệ cười toe toét: “Chị còn có chuyện gì cần em chuyển lời không ạ? Chốc nữa nhất định em sẽ nói lại.”
“Không có gì…” Chu Mộc thoáng ngẫm nghĩ, cuối cùng lại đột nhiên nói thêm một
câu: “À… Tiểu Quách này, trong đoàn của các cậu gần đây còn có việc gì
khẩn cấp không?”
Việc khẩn cấp?
Gì cơ? !
Quách Duệ chẳng hiểu mô tê gì hết.
“Ý của tôi là – Bây giờ phần lớn thời gian Lâm Tu đều ở trong doanh trại nhỉ?” Chu Mộc giải thích.