
i mắt đen sâu thẳm đó nhìn chăm chú vào tôi, hiển
nhiên là không tin những gì tôi nói.
Hít thật sâu một hơi, tôi cắn răng nói liều: “Chẳng phải anh muốn
biết tại sao em lại thi vào trường trực thuộc sao? Nói thật cho anh
biết, hội trưởng hội học sinh trường trung học trực thuộc chính là bạn
trai em.” Vừa nói ra câu này tôi liền thấy chột dạ.
“Ồ!” Ánh mắt anh ta lóe lên một tia khác lạ, khuôn mặt vô cảm lạnh
lùng nói tiếp: “Hội trưởng hội học sinh mà cũng thích một đứa như em
được sao?”
Lửa giận bừng bừng bốc lên đầu, tôi không nhẫn nhịn được nữa rồi:
“Đứa như em thì sao chứ? Ngốc một chút có gì không tốt? Trên đời này có
cả đống người thông minh tinh quái, suốt ngày chỉ biết toan tính lẫn
nhau, cuối cùng thì hại chính bản thân mình! Người như em mới có thể
thúc đẩy xã hội phát triển theo hướng hòa bình yên ổn! Hơn nữa, làm sao
mà anh biết hội trưởng hội học sinh không thích đứa như em chứ?” Một
tràng dài tôi nói hùng hồn với những lập luận vô cùng đanh thép.
Kỷ Nghiêm đứng im bất động nhìn tôi, thản nhiên nói: “Chả mấy khi
thấy em tự tin như vậy.” Khóe miệng anh ta cười nhạt đầy châm chọc.
Nhìn vẻ mặt tựa cười tựa không của Kỷ Nghiêm mà lòng tôi chùng xuống. Tôi cúi đầu lí nhí: “Có phải anh thấy em thi đỗ vào trường trực thuộc
là nhờ ăn may đúng không? Anh thấy em không xứng đáng ở bên hội trưởng
hội học sinh, cho rằng dù có chết thì em cũng không thể đậu nổi vào lớp
chọn chứ gì? Có phải anh nghĩ rằng em chỉ có nước bị anh điều khiển?”
Kỷ Nghiêm không ngờ lại thoáng chút tức giận, anh ta chau mày nói với tôi: “Điền Thái Thái, thì ra em coi thường bản thân mình như thế sao?”
Tôi ngẩn người, lửa giận vừa mới nhen lên đã lại xẹp xuống ngay lập
tức. Thực ra tôi cũng chẳng có lí do gì mà ca thán trước mặt anh ta, dù
gì thì tôi cũng còn chưa thấy mặt hội trưởng hội học sinh bao giờ nữa,
lúc trước đăng kí thi vào trường trực thuộc là vì Trần Tử Dật … nhưng
tại sao Kỷ Nghiêm lại bực mình thấy rõ như thế nhỉ? Lẽ nào anh ta thấy
tôi giả dối, hay là vốn dĩ anh ta đã rất ghét tôi rồi?
Kể từ hôm ác ma Kỷ Nghiêm nói câu đó với tôi, tôi bắt đầu mất ngủ,
ban ngày tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Ngày nào cũng thế, trời mới tờ mờ sáng tôi đã dụi mắt tỉnh ngủ rồi, bởi vì cả đêm tôi toàn nằm mộng.
Trong mơ Kỷ Nghiêm bóp cổ tôi khinh bỉ nói: “Điền Thái Thái, một đứa vô
tích sự như cô thì dựa vào cái gì mà đặt điều kiện với tôi?” Rồi mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, tôi sợ quá choàng tỉnh dậy.
Mỗi lần nhớ lại nụ hôn mình chủ động dâng lên đó tôi lại thấy như có sét đánh xuống đỉnh đầu.
Dạo này tôi đã nhờ mẹ hầm cho không ít canh nhân sâm để tôi an thần
bổ khí, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Hết cách, tôi đành hỏi La
Lịch Lệ: “Dạo này tớ cứ mất ngủ bồn chồn làm sao ấy, lại còn hay tức
ngực nữa, cậu nói xem có phải là tớ mất cân bằng nội tiết không?”
La Lịch Lệ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Thái Thái, có phải cậu đến kỳ tiền mãn kinh sớm không thế?”
Tôi trợn mắt: “Có ai bị sớm ba mươi năm không hả?”
La Lịch Lệ đáp: “Cậu đi đâu cũng bị người ta chèn ép, lại không thể
phản kháng, tớ nghĩ là cậu đã lâm vào tình trạng muốn mà không được thỏa mãn do bị chèn ép với cường độ quá cao.”
“Cái gì?” Tôi bị nó dọa cho suýt nữa ngã lăn từ trên giường xuống.
La Lịch Lệ thong thả nói: “Gã Kỷ Nghiêm này thật không đơn giản chút
nào. Cậu mới tiếp xúc với anh ta được bao lâu chứ? Mới có một tuần ngắn
ngủi mà đã bị anh ta nhìn thấu hết rồi. Giờ thì trước mặt anh ta, cậu đã hiện nguyên hình một cách hoàn toàn trần trụi.”
Bị La Lịch Lệ nói trúng sự thực, tôi tức lắm: “Tớ mặc kệ cái gì mà
muốn nhưng không được thỏa mãn, tớ chỉ biết lần này nhất định tớ phải
trả đũa cho hả giận. La Lịch Lệ, kiểu gì tớ cũng phải thi đỗ vào lớp
chọn.”
Ngụm coca vừa vào đến miệng đã bị La Lịch Lệ phun sạch ra ngoài, nó
sờ trán tôi: “Thái Thái, có phải dây thần kinh của cậu bị hoại tử hết
rồi không? Lớp chọn trường trực thuộc là nơi mà chúng ta chỉ có thể
ngước nhìn ao ước, không thích hợp với loài động vật đơn bào như cậu
đâu!”
Tôi đã hạ quyết tâm rồi, chín con trâu cũng không lôi về được. Tính
ra thì hai cuốn vở luyện tập dày cui Kỷ Nghiêm bảo tôi làm vẫn còn ba
phần tư chưa hoàn thành, tôi túm lấy tay La Lịch Lệ, hai mắt đầm đìa
nước: “Bị ác ma đeo bám, chắc chuyến du lịch lần này tớ không đi được
mất rồi, một mình cậu hãy chơi vui vẻ nhé!”
Ánh mắt La Lịch Lệ chuyển sang thương hại một cách không thèm che
đậy, nó vỗ lệ tay tôi an ủi: “Cách mạng còn chưa thành công, đồng chí
vẫn cần cố gắng, cậu hãy bảo trọng.”
Ngày hôm sau.
Sau một hồi suy tư nghĩ ngợi, tôi trợn mắt nuốt nước miếng nói với Kỷ Nghiêm: “Kỷ Nghiêm, em muốn vào lớp chọn trường trực thuộc.” Câu này
không phải là một câu nghi vấn, cũng không phải là một câu giả thiết. Đó là một câu trần thuật với sắc thái vô cùng khẳng định.
Kỷ Nghiêm quay sang nhìn tôi, khóe miệng lại nhếch lên thành một
đường cong tuyệt đẹp. Đôi mắt anh ta vẫn trong veo trầm tĩnh, chỉ tay
lên tập vở luyện tập trên bàn, không ngờ anh ta cũng đổi thái độ nghiêm
túc: “Được, em