80s toys - Atari. I still have
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325034

Bình chọn: 10.00/10/503 lượt.

“Ừm, vậy được.”

Lâm ma nữ đã sốt ruột lắm rồi, cô ta gọi điện cho tôi mà hét: “Anh

đang làm trò gì vậy hả? Mấy giờ rồi? Tí nữa đi xếp hàng, anh lề mà lề mề để sinh con à?”

Cứ nhìn thấy bệnh viện là khó chịu, đặc biệt là khi đến cùng Lâm ma

nữ. Có điều, may mà hôm nay là ngày cuối cùng rồi. Qua hôm nay, đám khí

đen đủi bao trùm trên đầu tôi sẽ tan đi hết!

Kiểm tra xong, bệnh của Lâm ma nữ đã khỏi rồi, hôm nay là giải quyết được rồi.

Trước quầy thu ngân, tôi càng nghĩ càng vui, thậm chí còn cười ngây

ngô mấy lần, một người đứng trước mặt tôi hỏi: “Anh bạn, đến phá thai

à?”

Ồ, anh bạn này sao giỏi vậy? “Sao anh biết?”

“Ngoài việc đi phá thai, anh thấy mấy người đàn ông đến bệnh viện nộp tiền lại cười vui như thế?”

“Nói cũng phải, nhưng chắc anh cũng vậy?”

“Aiz… nhất thời kích động.”

Tôi luôn nghi ngờ có phải cái bệnh viện nát này ăn không nhè cả xương không, sao lại đắt thế chứ? Từ các loại kiểm tra đến trị bệnh phụ khoa, đúng rồi, bệnh là của cô ta, tôi cũng trả giúp rồi… Không biết cô ta có thanh toán chi phí này không. Hừm, cô ta thà đốt tiền chơi cũng không

muốn cho tôi.

Tiền phẫu thuật, tiền thuốc, cộng lại hơn hai nghìn tám, tôi đau lòng chết được! Trước đây khi còn đi học, có cậu bạn đưa bạn gái đi nạo thai nói nhiều nhất là sáu trăm tệ. Với những gia đình nông thôn không có

tiền khám bệnh như tôi mà nói thì bệnh viện đúng là hắc điếm quang minh

chính đại nhất quả đất…

Lâm ma nữ lo lắng hỏi bác sĩ chẩn đoán: “Có đau không?”

“Có thuốc tê, không đau, nhưng sau khi làm phẫu thuật, thuốc hết tác dụng ít nhiều cũng sẽ đau.”

Tôi chen vào: “Ít nhiều là có ý gì?”

“Chính là rất đau.”

Chúng tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.

Rõ ràng là Lâm Tịch rất sợ hãi, vì ai đi ra từ phòng phẫu thuật sắc

mặt cũng tái nhợt, toàn thân không còn sức lực. Tôi cũng không dám an ủi cô ta.

Trước khi vào, cô ta nhìn tôi đầy oán hận, ném chiếc kính râm cho

tôi. Đây mới là cô ta, lạnh như băng tuyết, khuynh nước khuynh thành.

Khi đi ra cô ta không còn kiên cường nữa, bám lấy cửa, rồi bám lấy

tường đi ra, đầu cúi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, bước chân rối loạn, loạng choạng. Tôi vội tiến lại đỡ. “Tự tôi đi được!” Cô ta đẩy tôi ra.

“Có đau không?” Tôi nhìn gương mặt trắng bệch không còn hột máu của cô ta, đau khổ vạn phần.

“Không cần anh giả vờ thương hại! Đàn ông toàn một lũ giống nhau! Đặc biệt là anh, nhìn thấy anh là tôi chỉ muốn tát cho vài phát!”

Đàn ông có lợi hại thế nào, gặp Lâm ma nữ cô đều trốn bằng sạch, lại còn biểu dương tôi?

Cô ta không gượng được nữa, mềm nhũn ngã ra sàn.

“Nghỉ một lát rồi đi!” Tôi nói.

“Anh không đỡ làm sao tôi đi được?” Cô ta nhẫn nhịn, nói.

Tôi đỡ cô ta xuống cầu thang, tuy tôi đỡ nhưng là cô ta kéo tôi đến bãi đỗ xe.

“Tôi không biết lái xe.”

“Tôi nói cho anh lái sao? Anh có tư cách lái xe của tôi chắc?” Cô ta mỉa mai.

Tôi lập tức nổi giận, đeo cái kính râm lên mặt cô ta: “Tạm biệt!”

Quay người đi được mấy bước, tôi nhìn cô ta qua cửa kính của xe đỗ

trước mặt. Cô ta dựa vào xe, dường như không còn chút sức lực nào nữa.

Tôi mềm lòng, quay lại đỡ cô ta.

“Cút!...” Cô ta gắng gượng quát.

“Để tôi đưa cô về nhà trước đã.” Không cho cô ta về nhà an toàn tôi không yên tâm.

“Anh… cút… đi…”

“Được, tôi cút! Để xem cô làm thế nào mà lái xe về!”

Cô ta mặc kệ tôi, mở cửa lên xe, khởi động rồi đạp ga lao đi.

“Này!” Tôi hét lên. Con người này thật sự bất cần đời, cô ta sẽ chết mất! Tôi cuống cuồng chạy theo xe cô ta.

Cô ta dừng lại trước cổng bãi đỗ xe để trả tiền.

Tôi chạy ra trước xe cô ta: “Này, cô sẽ chết đấy!”

Cô ta không nghe, lại đạp ga lao tới, tôi nhảy tránh sang một bên,

gọi một cái taxi đi theo sau. Cô ta lái rất nhanh, nhưng đi chẳng có

chút quy luật gì, không lạng sang trái thì lạng sang phải, thậm chí có

lúc suýt nữa quệt vào xe khác.

Thấp thỏm đi theo hơn nửa tiếng, xe cô ta vào khu Anh Luân Hoa Viên. Khu chung cư cao cấp dành cho những người có tiền.

Tôi xuống xe chạy vào trong, cô ta đỗ lại, xuống xe rồi yếu ớt bám

vào xe lê từng bước. Tôi chạy lại đỡ thì cô ta không còn sức để nói gì

nữa.

Dìu cô ta vào thang máy, nhà của đại gia, trình tự mở cửa cũng thật

phiền phức. Sau khi ra khỏi thang máy, dùng thẻ và mật mã đi qua cánh

cửa thép, đến cửa nhà cô ta còn phải đối chiếu bàn tay, nhập mật mã…

Cửa mở ra, căn phòng khang trang rộng rãi y như trong tưởng tượng của tôi. Đỡ cô ta tháo giày nhưng tôi thì không dám tháo giày của mình.

Vì rửa xe nên tôi đi cái giày cao su tồi tàn, bỏ ra chắc chắn bốc mùi. Tôi buông cô ta ra: “Tạm biệt!”

“Bịch” một tiếng, Lâm Tịch ngã ra sàn.

Cô ta nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp tèm lem nước mắt, có lẽ thật sự rất đau. “Thuốc đâu?” Tôi hỏi.

“Thuốc cô để ở đâu?” Tôi hỏi lại.

Chắc là ở trong xe, tôi đã ném thuốc vào xe cô ta. Cầm chìa khóa đi

lấy thuốc, quay lại thì thấy trước cửa có thêm một đôi giày da, chắc là

người nhà cô ta. Nếu tôi lén lút đi vào liệu có bị coi là trộm không?

Nhìn bộ dạng tôi lúc này, khả năng bị đánh là rất cao.

Tôi dựa vào cửa, vào cũng không phải, đi cũng không phải. Đang do d