Snack's 1967
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324961

Bình chọn: 8.5.00/10/496 lượt.

ơn: “Bảo sao tôi cứ thấy quen, thì

ra là anh.” Xúc động quá… Một nhân viên quèn như tôi lại được lão tổng

nhớ tên.

“Ừm, đúng vậy, tổng giám đốc Vương.”

Ông ta do dự hỏi: “Tôi nhìn cậu cả nửa ngày rồi, không ngờ là cậu thật. Nhưng sao cậu lại ở đây rửa xe? Làm thêm à?”

“Tôi… tôi không làm ở kho nữa rồi. Bị… đuổi.” Tôi tiếp tục rửa xe.

“Tại sao?” Rõ ràng là ông ta rất ngạc nhiên.

Tôi ấm ức kể lại chuyện bị lãnh đạo công ty nghi ngờ lấy trộm nội y

phụ nữ. Đương nhiên tôi không nói phòng kinh doanh có mấy kẻ ức hiếp

mình. Phải biết là nếu Vương tổng và bọn chúng cùng một giuộc thì nói

cũng chẳng tác dụng gì. Thật ra tôi rất hy vọng Vương tổng sẽ giúp tôi

xả hận! Nhưng dường như rất khó, phó tổng giám Tào và Mạc Hoài Nhân đều

có địa vị cao trong bộ phận kinh doanh. Leo lên được vị trí cao như thế

không chỉ có khả năng quản lý mà quan hệ giao tiếp cũng phải rộng rãi.

Nếu chẳng may tôi chọc phải tổ ong vò vẽ thì càng chẳng có ích lợi gì.

“Tiểu Trương, về tôi phải đích thân điều tra việc này!” Vương Hoa Sơn nhìn vào mắt tôi vỗ vỗ vai.

Tôi xúc động không biết nên nói gì. Nhưng cảm giác mình xúc động thế

là hơi sớm quá. Vương tổng quản lý cả sản nghiệp lớn như thế, ngày nào

cũng bận tối mắt, đợi ông ta có thời gian điều tra việc này thì không

biết đến mùa quýt năm nào? Vả lại dù có điều tra thì có ra được gì

không? Bọn người đó sẽ không lấy tay che cả bầu trời sao? Thủ đoạn đó có ai không biết?

Lâm Tịch tay xách mấy cái túi to tiến lại, đeo kính đen, tóc bay theo gió, rất nổi bật. Điều này cũng chẳng có gì lạ, Lâm Tịch là người phụ

nữ của Vương Hoa Sơn, đây là trung tâm thương mại, họ chính là những cặp đôi đến mua sắm.

“Xe vẫn chưa rửa xong sao?” Lâm Tịch hỏi Vương Hoa Sơn.

“Chuyện của anh ta là sao?” Vương Hoa Sơn chỉ vào tôi, hỏi Lâm Tịch.

Tôi vội vàng tiếp tục rửa, không dám nhìn Lâm Tịch. Lâm Tịch hỏi lại: “Cái gì là sao?”

Rõ ràng là cô ta chưa nhận ra tôi dưới cái mũ. Tôi liếc nhìn cô ta,

cô ta nhìn kỹ lại thì nhận ra tôi, nói với Vương Hoa Sơn: “Có phải anh

ta nói bị tôi đổ oan không?”

Vương Hoa Sơn không nói gì.

“Việc này (ý nói việc lấy trộm nội y) còn ai trong công ty làm được

chứ? Hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng, tại sao tôi lại không thể đuổi việc anh ta?”

Vương Hoa Sơn vẫn không nói gì. Nhìn họ nói chuyện, Lâm ma nữ căn bản chẳng coi Vương Hoa Sơn ra gì, thậm chí còn vô cùng khinh thường ông

ta. Vốn dĩ tôi và Lâm ma nữ chẳng có thâm thù đại hận gì, chỉ là tôi

không muốn nhìn thấy cô ta, cô ta thì càng không muốn nhìn thấy tôi,

luôn muốn đuổi quách tôi đi. Tôi bị điều ra kho ở ngoại thành cô ta đã

thở phào, nhưng rồi kho lại chuyển về địa chỉ mới, sao cô ta có thể chịu được việc ngày nào cũng thấy cái gai là tôi đây? Chắc hẳn từ khi về địa chỉ mới là cô ta đã muốn đá tôi đi rồi. Nhưng sau đó tôi lại lập được

công bắt trộm, cô ta chẳng có cách nào. Sau đó may mắn lại có cớ đá tôi

đi, thế là lập tức đuổi việc tôi luôn.

Hai bọn họ đi rồi, có lẽ Vương Hoa Sơn cũng chẳng để tâm chuyện này, tôi tự cười mình, làm việc tiếp thôi.

“Đúng rồi, quên mất không nói cho cậu, cấp trên có quyết định, từ tuần sau cậu không cần đến làm nữa.”

“Là anh tự quyết định chứ gì?”

“Cậu rửa xe kiểu gì vậy? Ngay việc đơn giản này mà cậu cũng làm không nên hồn? Cậu còn đi làm làm gì?” Vẻ mặt hắn ta đầy khiêu khích như muốn nói “Ai bảo mày động vào tao”.

Tôi thở dài: “Tôi biết rồi.”. Tôi không tin tôi đến nơi khác thì

không sống nổi… Nhưng tiền đề phải là còn nơi nào tiếp nhận tôi không?

Hôm nay lại có một công ty gọi tôi đến phỏng vấn làm quản kho, thật

trùng hợp, là siêu thị Liên Hoa, chính là siêu thị Liên Hoa mà Trần Thế

Mỹ nói hắn là cổ đông.

Tôi muốn đến đó xem sao, tiện thể hỏi xem có ai biết Trần Thế Mỹ không.

Đợi ở văn phòng nhân sự rất lâu, người đến phỏng vấn xếp hàng đến tận cầu thang. Tình hình tìm việc làm rất khắc nghiệt, việc làm ở khu hỏa

táng hai nghìn tệ một tháng cũng trở thành miếng bánh ngon lành trong

mắt những người đang tìm việc chúng tôi. Đương nhiên bao gồm cả tôi nữa, nếu họ chịu nhận tôi…

Khi đến lượt tôi thì trước đó không biết đã có bao nhiêu người rồi.

Người phỏng vấn hươ tay bảo tôi nộp sơ yếu lý lịch chi tiết, rồi bảo tôi tự giới thiệu. Tôi nhanh chóng giới thiệu mình, cảm thấy rất tốt, nhưng người phỏng vấn lại cau mày: “Từng làm việc ở công ty Ức Vạn?”

“Đúng vậy.” Lẽ nào từng làm ở Ức Vạn thì các công ty khác sẽ kỳ thị thế này sao?

“Ức Vạn yêu cầu rất nghiêm khắc, chỉ mấy tháng cậu đã không trụ lại

được. Xin lỗi, chúng tôi không muốn nhân viên mà Ức Vạn không cần.”

Lời nói này thật là…

Ức Vạn yêu cầu nghiêm khắc? Ai vào thì người đó biết, nhìn bọn người

Mạc Hoài Nhân hay phó tổng giám Tào, ngày nào cũng dựng nên cảnh phồn

vinh giả tạo. Thực tế thì kéo bè kết phái, công kích nhân tài để ngồi

vững trên cái ghế của mình. Vương Hoa Sơn đúng là mắt mù rồi, người mù

mắt nhất chính là Lâm ma nữ, lẽ nào cô ta không biết mấy tên đó tâm tư

không để trong công việc mà toàn bày mưu hãm hại đồng nghiệp, ép những

người tài có khả năng uy hiếp đến v