
n nữa, rất nhiều người mà tôi quen biết,
có người thì đã bỏ chạy, có người vẫn kiên trì ở lại. Tất cả mọi người trên thế
giới này đều đang chạy trốn, chỉ khác nhau ở cách bỏ trốn mà thôi. Có người thì
chạy trốn một cách giả tạo, tưởng rằng mình có thể lãng quên quá khứ. Chạy trốn
từ một người biết cách che giấu đau thương tới bên một người lạnh lùng nhuốm
đầy máu tanh. Chạy trốn từ một nơi quen thuộc tới một nơi xa lạ, chờ đợi lần
chạy trốn tiếp theo, nhút nhát, nhu nhược, nhạy cảm.
Lâm Tịch đã ngủ thiếp đi, tôi liếc nhìn cô một cái.
Bộ quần áo không che giấu được vẻ gợi cảm của cô càng trở nên
quyến rũ khi được khoác ra ngoài cái thân thể ma quái đó, cô là hóa thân của
dục vọng, dễ dàng chiếm cứ linh hồn người khác, bất luận là nam hay nữ.
Cái khí thế dữ dằn và đôi mắt sắc bén kiêu ngạo, thân hình
khêu gợi, đôi gò bồng đảo thi thoảng lại rung lên mỗi khi xe đi vào chỗ xóc, tư
thế ngủ của cô khiến tôi nhìn muốn nảy lửa.
Tôi tưởng tượng giả sử cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, cô
mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, lười biếng nằm nghiêng trên so-pha, mái tóc dài hơi
rối buông xõa trước ngực, sau đó dùng đôi mắt như lưỡi câu nói với tôi: “Lại
đây…”, sau đó… nghĩ nhiều quá, toàn những thứ không thực tế có thể khiến người
ta phát điên.
Uống hết ba lon Red Bull, lái xe suốt một đêm mà tôi không hề
cảm thấy mệt mỏi.
Hơn sáu giờ sáng, cứ lái xe thẳng về phía tây, sau đó nhìn
thấy một vệt đỏ nơi chân trời trong kính chiếu hậu, mặt trời đã mọc.
Đường vành đai 2 có ngã rẽ, sau vài tiếng còi để vượt qua một
chiếc xe tải thì Lâm Tịch tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh dậy, cô dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó
ngồi dậy, bên phải xe là một con sông rất rộng, men theo đường quốc lộ đi qua
con sông, từ đây có thể nhìn thấy phong cảnh vô cùng đẹp: Bên dưới con đường
quốc lộ rộng lớn là một dòng sông trong vắt, sau đó là một cánh đồng vàng óng
trải dài, mùa đông phương Nam là thế, ruộng lúa mạch đã thu hoạch vẽ nên một
bức tranh kỳ lạ của màu vàng cam và vàng óng ả, những cái cây xanh ngắt điểm tô
trên cái nền vàng ấy.
Lâm Tịch nhìn vệt nắng đỏ rực như lửa nơi chân trời, nói:
“Dừng xe, dừng xem, xem mặt trời mọc”.
“Được”, tôi nói.
Dừng xe trên một bãi cỏ khá rộng sát bờ sông, tôi quay đầu xe
lại, hướng về phía đông.
Sáng sớm trời khá lạnh, tôi không muốn phải bước ra khỏi xe.
“Tôi cũng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng ngắm mặt trời mọc,
bây giờ thì cứ như đang nằm mơ", cô gác tay phải ra sau đầu.
“Hồi còn đi học, tôi đã ngắm mấy lần”, tôi nói.
Mặt trời chầm chậm nhô lên, mặt trời mọc, đồng ruộng, sông
suối, cây xanh, con người, một bức tranh sơn dầu thật hoàn hảo.
Khi tôi cầm thuốc lên thì bao thuốc không cẩn thận rơi xuống
gần chỗ cô ngồi, cô định nhặt giúp tôi, cô quên mất chân mình đang bị thương,
vừa dịch chân đã cau mày kêu lên một tiếng.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt bao thuốc, khi tôi nhặt lên, mái
tóc dài từ chiếc đầu đang cúi của cô chạm vào trán tôi, tôi ngẩng đầu lên, nhìn
thấy gương mặt đẹp như trong mơ của cô, hàng lông mi dài chớp chớp, đẹp quá.
Không hiểu dũng khí ở đâu ra mà tay phải tôi níu lấy cổ cô,
rồi hôn nhẹ lên đôi mắt đẹp của cô.
Cô đẩy tôi ra nhưng không được, tôi chỉ sợ mình sẽ gặp phải
thảm cảnh như gã quan vô lại kia: một cái đĩa đập thẳng vào mặt, máu me be bét.
Hôn xong, lập tức buông ra.
Tim tôi đập thình thịch, tôi lén nhìn cô một cái, phát hiện
ra cô còn xấu hổ hơn cả tôi, mặt đỏ bừng.
Tôi thấy cô như thế thì không kìm nén được, lại nắm lấy tay
trái cô, kéo cô lại gần, cả người cô mềm mại đổ về phía tôi, tôi ôm lấy đầu cô,
hôn lên môi cô.
Sau đó, tôi trèo về phía cô... như một đóa hoa hồng nở rực,
nhụy hoa phả ra hương thơm thoang thoảng, dễ chịu khiến tôi chìm đắm vào đó,
không thể rút ra được.
“Anh đi theo em, nếu sau này anh hối hận thì làm thế nào?”,
đột nhiên cô lên tiếng hỏi.
“Sao anh phải đi theo em?”
“Anh...”.
Tôi ngắt ngang lời cô: “Em là chim phượng, anh là cát...”.
Tới lượt cô ngắt lời tôi: “Là gió chứ không phải là chim
phượng”.
“Ừm, anh là kẻ điên, em là kẻ ngốc, quấn lấy nhau tới chân
trời góc bể...”.
“Hồi học tiểu học ai dạy anh môn văn hả? Bình thường anh cũng
tán gái thế này sao?”, cô chất vấn tôi.
“Em quan tâm làm gì! Em là bà xã của anh, sau này anh sẽ quản
lý em!”, tôi nói.
“Không!”
“Không?”
“Thế thì anh...”
Tôi đưa tay ra: “Em hét đi, em hét rách họng cũng chẳng có ai
để ý tới em".
Chưa chờ tôi nói hết, “Em đâu có định hét!”, cô ép sát người
vào tôi, chiếc lưỡi mềm mại đã dính chặt lấy lưỡi tôi, nóng bỏng, đam mê, tôi
cũng nhiệt tình hôn đáp lại cô, lưỡi cô thi thoảng lại nghịch ngợm định trốn
thoát khỏi miệng tôi, tôi si tình đuổi theo, cuốn lấy, như có hàng ngàn ngọn
sóng đang dâng trào.
Buổi sớm nay thật đẹp... tiếp tục đi về phía trước, giữa
trưa, chúng tôi tới một thành phố, một thành phố không nhỏ, khung cảnh rất đẹp,
tôi hỏi Lâm Tịch vì sao lại tới thành phố này, cô nói vì tiền sữa cho con của
chúng tôi sau này, tôi không ngờ người phụ nữ này cùng biết đùa như thế.
Lái xe tới trước một sạp hàn