
mới là lão đại? Sao một Mạc Hoài Nhân còn đa mưu quỷ kế hơn cả
Vương Hoa Sơn vậy?
Sau khi tạm biệt chúng tôi, tôi
lấy chiếc điện thoại đã gọi suốt gần hai tiếng đồng hồ: “Cô đã ngủ chưa?”
Đầu dây bên kia, Lâm ma nữ gầm
lên: “Hai tên khốn! Anh qua đây!”
“Qua đâu?”
“Nhà tôi!”
Đến nhà Lâm ma nữ, cô ta ra mở
cửa. Hôm nay cô ta cũng lịch sự tao nhã, bày ra một bàn trà, ngâm cho tôi cốc
trà Phổ Nhĩ. “Anh có nhận ra ý tứ của chúng không?”
Lâm ma nữ vừa tắm xong, mới cắt
tóc ngắn kiểu Hàn Quốc, mái tóc mềm mại uyển chuyển khiến cô ta thêm phần phóng
khoáng, ngang tàng, nhưng không làm mất đi nét quyến rũ thường ngày. Cô ta để
lộ ra chiếc cổ thon gọn ngay phụ nữ nhìn cũng phải động lòng, đôi mắt không đeo
kính râm càng câu hồn đoạt phách, vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn
đó, dáng vẻ ung dung quý phái lại phóng khoáng đó quả thực không ai có thể sánh
bằng. Ở đâu cô ta cũng là con công đứng giữa đám gà.
“Tôi chỉ thấy... ngay Vương Hoa
Sơn chúng cũng không sợ, không biết chúng mạnh đến mức nào.”
“Vương Hoa Sơn làm quá nhiều việc
ám muội, anh có hiểu không? Ngay tôi cũng không biết, nhưng Tào Sắt lại biết
hết. Chủ nhân của hai tên Mạc Hoài Nhân, Hoàng Kiến Nhân chính là Tào Sắt. Ngay
tôi cũng không biết tem tiêu chuẩn của công ty lại là giả.”
“Lâm tổng giám, bước tiếp theo cô
định thế nào?”
“Bước tiếp theo? Cho Vương Hoa
Sơn nghe đoạn ghi âm. Anh tiếp tục gọi điện để tôi nghe xem ông ta có gì chột
dạ.”
Tôi kiên quyết nói: “Không được,
Lâm tổng giám, như thế thì tôi đã quang minh chính đại phản bội Vương tổng...
tôi không muốn.”
Cô ta vừa nghe thế lập tức ngồi
xuống sát cạnh tôi, trừng mắt giận dừ: “Không được? Vương Hoa Sơn tưởng tôi làm
những chuyện đó, phái anh đến tiếp cận Mạc Hoài Nhân, đuổi tôi khỏi Ức Vạn, anh
muốn thế sao?”
“Thật... thật ra, như Vương tổng
đã nói, nếu phải lôi hết tất cả vào đồn cảnh sát tôi cũng... cũng không muốn
làm.”
“Anh không muốn nhưng anh đã làm
rồi.”
“Tôi không có. Vương tổng nghĩ
đứng đằng sau Mạc Hoài Nhân là cô, nhưng tôi đã nói chắc chắn không phải, lúc
đó tôi bảo ông ta Tào Sắt mới là kẻ đứng đằng sau, nhưng chưa nói hết thì ông
ta đã mắng tôi. Ông ta rất tin tưởng Tào Sắt. Tuy tôi thấy cô mưu mô độc ác,
nhưng tôi cũng không tin cô làm những chuyện trộm cắp lén lút như thế.”
Cô ta nửa như cười nửa như không,
trong ánh mắt mang nét thần bí người ta khó hiểu được: “Tôi biết tôi mưu mô độc
ác, người khác cũng nghĩ như vậy, nhưng sao anh lại chắc chắn tôi không làm
những chuyện đó?”
Đúng là một nụ cười điên đảo
chúng sinh, tam cung lục viện cũng không sánh được. Cô ta cứ nhìn tôi chăm
chăm, cũng không sợ tôi không kìm chế được, tôi đâu phải Liễu Hạ Huệ, tôi mà là
hạng hạ lưu ấy...
Tôi ngồi sang phía đối diện, nâng
chén trà lên: “Phổ Nhĩ thật ngon nha!”
“Trả lời câu hỏi của tôi!!!” Cái
sự bá đạo không hề xung đột chút nào với gương mặt đẹp chết người kí, ngược lại
càng khiến người ta bị cuốn hút.
“Ít nhất thì... tôi đã biết cô
lâu như vậy, tuy chúng ta thường xuyên cãi vã, công kích lẫn nhau, ai cũng có
thù oán với đối phương, nhưng cô cũng như tôi, khá chính trực mà.”
“Hứ, anh mà chính trực? Anh chính
trực thì tối đó đã không động vào tôi rồi."
“Cái đó... sao trách tôi được? Cô
không soi gương xem, với nhan sắc kia có thằng đàn ông nào cự tuyệt được chứ?”
Câu nói này của tôi có chút nịnh nọt, cô ta sau này sẽ thành thần tài của tôi,
đâu cần thiết phải khó khăn với thần tài, đúng không nào? Khó khăn với ai chứ
không thể khó khăn với tiền được!
Nghe tôi nói thế, đôi mắt có chút
ý cười lại mang nhiều ý tứ dường như hơi dịu lại: “Một hôm không có việc gì,
tôi lên mạng bói toán, nhập ngày giờ tháng năm sinh của mình vào, anh có biết
ai không hợp với tôi không?”
“Tại sao cô lại nói điều này?”
Đúng thế, sao tự nhiên lại nói cái này?
“Chính là anh. Tôi vốn không tin
lắm chuyện bói toán, nhưng như thế dường như rất có lý... Tôi nói với anh mấy
chuyện linh tinh này làm gì chứ?” Gương mặt hơi ửng hồng của cô ta lập tức trở
lại bình thường. “Rốt cuộc anh có cho tôi nghe Vương Hoa Sơn nói những gì
không?”
“Lâm tổng giám, điều này đúng là
không hay cho lắm... Tôi thật sự không muốn phản bội Vương tổng, giờ tôi làm
thế này đã là đại nghịch bất đạo rồi. Tôi không muốn... Thật ra hai người một
đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, cô nói có phải không? Sau khi đuổi tận giết
tuyệt hội bọn phó tổng giám Tào, rồi hai người hòa bình sống với nhau không
phải là được sao?”
“Một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm
năm? Tôi với anh cũng có một đêm, thế cũng cần tình nghĩa trăm năm hả?!!!” Cô
ta đột nhiên quát lên.
Hình như tôi nói sai rồi à?
“Không phải... Ý tôi là công ty
chỉ có cổ phần của hai người, dù không thể thành đôi như xưa thì cũng không cần
thiết phải tàn sát giẫm đạp lên nhau, mọi người cùng phấn đấu đưa công ty đi
lên, như thế không phải tốt sao?”
“Anh thì biết cái gì? Anh biết
cái quái gì? Tên cầm thú Vương Hoa Sơn phản bội tôi! Tôi không thể tha thứ cho
ông ta được! Vả lại ông ta sợ tôi báo thù, một