
i ngạc nhiên: “Mẹ kiếp... tôi còn tưởng, tưởng công ty lớn
thì sẽ nghiêm chỉnh.”
“Công ty lớn sẽ nghiêm chỉnh? Tam Lộc có lớn không? Nói thẳng
với Vương Hoa Sơn rằng bọn tôi đổi hàng trong kho thì lão ta cũng không dám báo
cảnh sát. Nếu chúng tôi phơi bày việc công ty không kiểm định chất lượng sản
phẩm thì tổn thất có lớn không? Cùng lắm thì lão sẽ dùng tiền xử lý bọn tôi,
nhưng liệu có được không? Đợi khi mỗi người chúng ta cầm trong tay mấy trăm
vạn, chúng ta biến mất lâu rồi, còn ở lại chơi với lão chắc? Hơn nữa gia sản
Vương Hoa Sơn đến hàng mấy trăm triệu, chỉ vì mấy trăm vạn mà khiến gia nghiệp
sụp đổ, lão không làm đâu! Dù sao cứ cho là lão biết chuyện này thì cũng chẳng
làm gì được chúng tôi!” Mạc Hoài Nhân vỗ ngực oai phong lẫm liệt.
“Nhưng... nhưng hàng giả chúng ta bán đi, lẽ nào khách hàng
lại không biết?
“Chẳng lẽ khách hàng cầm máy đi kiểm tra chất lượng? Chức
năng của hàng giả cũng tương tự hàng thật, chỉ là hàng thật dùng được năm, sáu
năm còn hàng giả chỉ hơn một năm là hỏng... Giờ những người dùng thiết bị viễn
thông có ai dùng đến năm sáu năm? Còn ai thấy đồ trong nhà hỏng là đem đi chữa
nữa? Cho dù có người mang đi sửa, sờ lần một chút chữa mấy chục tệ là lại được.
Chỉ cần quá nửa năm hạn bảo hành, còn ai gây khó dễ được cho Ức Vạn? Mà sản
phẩm giả tuổi thọ đều được trên mười tháng! Hề hề, chuyện này sắp xếp đã kín lẽ
lắm rồi. Thế nào, cậu có câu hỏi gì không?”
Tôi khâm phục hoàn toàn rồi.
“Những chuyện bọn tôi làm cậu không cần nhúng tay vào, cứ làm
như chẳng biết gì hết. Chuyển hàng sẽ có người của chúng tôi làm, chúng tôi
chuyển hàng tới đổi hàng thật trong kho. Có biết tại sao máy quay không quay
được gì không? Ngay máy quay tôi cũng đã giở trò rồi. Mỗi thùng hàng chúng tôi
chia cho cậu năm trăm, một tuần một lần, một lần khoảng năm trăm thùng, Cậu
tính xem... một lần là năm vạn đấy, một tháng bốn lần là hai mươi vạn rồi!”
Tôi gãi đầu: “Một tháng hai mươi vạn, vậy thì một tháng là
tôi có xe rồi?”
“Một tháng có xe? Cậu đừng ngốc nữa, cậu phải biết thân phận
của mình, cậu là quản kho, làm một tháng tự nhiên có con xe hai mươi vạn, qua
mấy tháng lại mua nhà, cậu không sợ người ta nghi ngờ à? Cậu nhìn tôi đây này,
che giấu tốt như thế, chuyển hết tiền đi rồi, rửa sạch sẽ không liên quan đến
tôi luôn! Như thế mới là thông minh. Cho dù có mấy trăm vạn thì cũng phải giả
nghèo giả khổ, cậu hiểu không?”
“Ồ ồ, Mạc đại ca dạy phải, tôi đúng là ngu ngốc! Nhưng mà...
một thùng tôi chỉ có năm trăm? Một lần năm vạn? Một tháng hai mươi vạn?” Nếu
việc này không phạm pháp thì tốt biết bao!
“Có phải cậu chê ít không?”
“Bảy trăm, thế đủ chưa? Đừng có tham quá! Cậu tưởng có mình
tôi với cậu thôi à? Còn rất nhiều người nữa, nếu chỉ có ba người chúng ta thì
một thùng cho cậu một nghìn tôi cũng không cần chớp mắt.”
Đúng như Lâm ma nữ dự đoán, Mạc Hoài Nhân và Hoàng Kiến Nhân
chỉ là con tốt, đứng đằng sau chính là phó tổng giám Tào. Nhưng Mạc Hoài Nhân
không hề nhắc đến lão ta, còn đặc biệt nhấn mạnh chuyện của tôi và Bạch Khiết,
nói nếu tôi không có tiền thì sao tranh giành với Tào Sắt được.
Tôi nâng ly rượu thật cao: “Vì kế hoạch phát tài của chúng
ta, cạn ly!”
Mạc Hoài Nhân uống cạn một ly rượu trắng: “Chú em n này, cậu
là người của Vương Hoa Sơn, tôi biết lâu rồi, tôi luôn cố lôi kéo cậu. Cậu cũng
không nghĩ xem, lương một vạn một tháng có là gì? Theo chúng tôi, tiền đến theo
số mấy chục vạn, đó mới gọi là kích thích. Chuyện này cậu cũng có thể nói với
Vương Hoa Sơn, cùng lắm là cậu được thăng lên chức giám đốc, lương tháng cộng
thưởng cả năm nhiều nhất là hai mươi vạn. Không thể bằng chúng tôi được. Vả lại
dù cậu có vạch trần bọn tôi với Vương Hoa Sơn thì bọn tôi cũng có đối sách rồi.
Vương Hoa Sơn không tìm được chứng cứ, hơn nữa bọn tôi có thể khiến lão ta thân
bại danh liệt! Trong tay bọn tôi nắm rất nhiều chứng cứ về những việc làm mờ ám
của lão, tiết lộ bất cứ chuyện gì cho bên công an đều có thể khiến lão phiền
não cả đời!”
Không ngờ đám lão hồ ly này lại giảo hoạt hơn Vương Hoa Sơn
như vậy. Ngay nhược điểm của Vương Hoa Sơn chúng cũng nắm được, lần này ông ta
khó khăn rồi.
“Trưởng ban Mạc sao lại nói vậy? Tôi không phải vì tiền sao?
Có tiền mà không kiếm, anh cho tôi là ngốc sao?”
“Chúng ta là quan hệ lợi dụng lẫn
nhau. Trước đây bọn tôi đá cậu khỏi kho tưởng có thể làm ăn dễ dàng. Không ngờ
bọn người mới bị người ta trộm mất tám mươi vạn mà không biết gì. Một thằng thì
bị dao kề cồ quên luôn cả cách động đậy. Thế là Vương Hoa Sơn gọi cậu trở về,
lão ta tin tưởng cậu như thế, chắc chắn không thể ngờ cậu lại phản bội mình.
Sau này chúng ta sẽ thoải mái chơi!”
“Số hàng tám mươi vạn đó bị trộm
sao?”
“Lẽ nào cậu cho rằng bọn tôi lấy?
Bọn tôi không ngu thế đâu! Số hàng đó đúng là bị bọn trộm lấy mất. Thời gian đó
thành phố Hồ Bình thường xuyên có những tin tức bị trộm như vậy. Không ngờ kho
hàng của Ức Vạn mà chúng cũng dám động vào... Tôi cho cậu thời gian suy nghĩ
cho kỹ.”
Tôi bắt đầu thấy loạn, rốt cuộc
trong Ức Vạn ai