Polaroid
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325081

Bình chọn: 10.00/10/508 lượt.

sẽ không phản

bội ông ta. Còn nữa, chỉ có tôi là hứa với anh sẽ có sự chăm sóc tốt nhất đối

với những người bạn của anh, chỉ có tôi hứa cho anh nhiều tiền nhất! Anh có

giúp ai cũng sẽ không giúp Tào Sắt, dù hắn có cho anh nhiều tiền hơn nữa thì

anh cũng sẽ không phản bội tôi.”

“Cô cũng rất hiểu tôi, chính tôi

còn không hiểu bản thân mình. Nói thật, khi nghe chúng nói mỗi tháng có hai

mươi vạn là tôi động lòng rồi.”

“Anh ngốc à? Không xảy ra chuyện

đương nhiên là tốt, nhưng một khi có chuyện thì bọn chúng sẽ lấy anh ra làm bia

đỡ đạn. Nếu có chuyện chắc chắn Tào Sắt sẽ vạch rõ ranh giới với Mạc Hoài Nhân,

đến lúc đó vẫn là mấy tên lau nhau ngốc nghếch bọn anh phải gánh họa.”

Lâm ma nữ lại rót cà phê cho tôi

rồi nói chuyện tiếp, cuối cùng bàn được kế hoạch tốt nhất...

Bốn giờ sáng, tôi định trở về,

Lâm ma nữ hỏi: “Kho có ai trông coi?”

“A Tín, tôi bảo cậu ấy lén trông

giúp tôi. Nếu không tôi đâu dám ra ngoài thế này? Đúng rồi... còn việc cô đồng

ý cho anh em họ gấp đôi lương?”

“Tôi nói là làm, hôm nay tôi đã

đích thân đi gửi tiền lương tháng này và tháng sau cho họ. Nếu tháng sau họ

chưa quay lại được thì tôi sẽ lại gửi tiền.”

“Nếu tốt thế thì tôi hy vọng họ

không phải đi làm nữa...”

“Anh nghiêm túc cho tôi! Chuyện

tôi dặn anh nhớ cho kỹ vào! Để xảy ra sai sót gì anh đừng mơ đến tiền tôi đã

nói!”

“Ờ.”

Khi ra khỏi cửa mới biết bốn giờ

sáng trời lạnh thế nào. Lâm ma nữ sập cửa một cái, tôi đút tay vào túi run rẩy

bước đi. Được mấy bước thì cửa lại mở, cô ta gọi: “Này, tôi bảo.”

Tôi quay lại: “Còn muốn nói gì

nữa? Chưa nói hết sao?”

“Anh về thế nào?”

“Thì gọi xe, nếu không thì đi bộ

về.”

“Trời lạnh lắm, hay là anh ở lại

một đêm đi?” Trời ạ, người nói ra câu này là Lâm ma nữ sao? Tôi nhìn cô ta với

vẻ khó tin, thấy cô ta đỏ mặt.

Tôi đùa: “Rất lâu, rất lâu trước

đây, tôi ở với cô một đêm, đêm hôm đó là đêm tuyệt vời nhất đời tôi, nhưng lại

khiến tôi phải trả giá đắt.”

“Tôi có lòng tốt mà không nhận,

vậy thì thôi!” Rầm! Cửa lại đóng.

Tôi đang định đi, ai ngờ cửa lại

mở: “Rốt cuộc anh có ở lại không?”

“Có được hút thuốc không?” Ngồi

trong nhà cô ta tôi nhịn thuốc lâu lắm rồi. Cô ta gật đầu, làn da mịn màng tựa

sứ, đôi môi tựa hoa đào.

“Tôi ngủ ở sô-pha? Ngày mai tôi

đi rồi chắc chắn cô sẽ vứt nó đi, chăn gối cho tôi mượn cũng sẽ đem đi giặt,

thậm chí là vứt luôn, đúng không?”

Cô ta không gật đầu, cũng không

nói gì, coi như mặc nhận.

“Vậy thì thôi.” Trước đây tôi mặc

quần bộ đội, áo phông bó sát, có khi nào người ta nhìn tôi, mở mồm là người hạ

đẳng, giờ đã mặc bộ quần áo đáng tiền, thân giá cũng lên mấy bậc. Tôi bước đi

không quay lại...

Bị cách chức rồi nên tôi không

lên văn phòng nữa, tôi nằm bừa xuống thảm cỏ trước cửa kho ngắm vầng mặt trời

lặn. Một mái tóc suôn dài, một chiếc váy trắng lọt vào tầm nhìn của tôi. Mái

tóc nhẹ bay theo một làn gió thoảng qua, thảm cỏ bỗng được tô lên một vẻ đẹp

tươi mới khoáng đạt. Đây là? Hoa khôi của trường đại học?

Tôi ngồi bật dậy, là Bạch Khiết.

Bạch Khiết có mới nới cũ, Bạch Khiết đi đâu cũng tìm đàn ông hợp với khẩu vị

của mình, tìm khắp cả thế giới này để ra được người chữa được bệnh trở ngại

tình dục của mình. Mỹ nữ như Bạch Khiết dung mạo như hoa, giọng nói như chim

hót, thần thái tựa nhật nguyệt, cốt cách như ngọc, làn da tựa băng tuyết, dáng

dấp tựa làn nước mùa thu, tâm hồn là thơ ca. Trước đây tôi tưởng rằng, nếu cuộc

đời tôi là một bài thơ hay thì Bạch Khiết chính là câu thơ hay nhất của bài thơ

ấy. Nhưng đáng tiếc...

“Sao lại như vậy?” Cô ấy lên

tiếng.

“Cái gì sao lại như vậy?” Tôi

lạnh lùng hỏi lại, cũng chẳng biết cô ấy muốn hỏi điều gì.

“Sao cậu lại đánh nhau với bạn

tốt của mình? Cả hai người đều bị phạt nữa?” Dường như dáng vẻ lo lắng của cô

ấy là thật.

“Ngứa tay ngứa chân thì đánh

thôi. Cũng giống cô, buồn thì chơi với đàn ông khắp nơi!" Tôi xả nỗi ức

chế dồn nén lâu ngày.

Cô ấy không giận mà còn cười: “Ý

cậu nói tôi và giám đốc tiền tệ đúng không? Tôi tưởng cậu giận gì tôi, thì ra

là vì điều này.”

Tôi nghiêm túc: “Không phải vậy

sao? Tuy tôi và chị không có quan hệ gì, không có tư cách gì để nói chị, nhưng

trong mắt người khác, trong mắt tôi, chị thành cái gì chứ? Trước đây chị đi

cùng Trần Thế Mỹ, tôi không nói gì được. Rồi chị cùng tên cầm thú họ Tào, chị

nói là vì Vũ Hàn. Nhưng giờ chuyện với lão ta vừa hết thì chị lại đi với người

đàn ông khác. Chị muốn người khác nhìn nhận mình thế nào đây?”

“Cậu nghĩ như vậy tại sao không

nói với tôi?” Lời trách mắng dịu dàng của Bạch Khiết giống như làn gió mát mùa

hè khiến mọi cơn giận tiêu tan.

“Tôi có thể nói gì được chứ? Có

gì đáng nói đâu? Tôi mà nói không phải thành ra xía vào chuyện người khác sao?”

Bạch Khiết lại mỉm cười: “Giám

đốc tiền tệ đó tên là Quảng Cương, vợ anh ta tên là Mai Tử. Trước đây Mai Tử là

người bạn tốt nhất của tôi, chính là cô ấy đã cướp chồng tôi.”

Bạch Khiết vừa nở nụ cười là tôi

đã đầu hàng rồi: “Hử? Cô ấy cướp chồng chị? Giờ chị lại cướp lại chồng cô ấy,

chị đang báo thù đúng không?”