
iển Mạch nở nụ cười nhợt nhạt, lời nói tàn nhẫn từ trong miệng nàng nói ra, giống như chỉ là một câu nói không thể bình thường
hơn.
Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng buông tay, Diêu Nhược Thấm nhìn
con ngươi đen nhánh thâm trầm của Thẩm Thiển Mạch, cắn răng, cuối cùng
vẫn thu tay về.
"Sao vậy, như vậy ngươi đã sợ rồi hả ?!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt khiêu khích mười phần.
Diêu Nhược Thấm hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng võ công cùng sự tàn
nhẫn của Thẩm Thiển Mạch không phải chưa từng thấy, nàng ta biết Thẩm
Thiển Mạch nói câu vừa rồi tuyệt đối là nói được làm được.
"Miệng ngươi luôn nói không có hứng thú với Triệt ca ca, vậy ta hỏi ngươi tại
sao triệt ca ca sẽ có bức họa của ngươi?!" Diêu Nhược Thấm nhìn chằm
chằm Thẩm Thiển Mạch hỏi.
Thẩm Thiển Mạch không khỏi nhẹ nhàng
cười nói, "Nữ nhân ngu xuẩn, Thượng Quan Triệt đối với ngươi có mấy phần chân tình, ngươi còn luôn miệng gọi Triệt ca ca?"
"Ngươi câm
miệng cho ta! Nếu không phải ngươi dùng bộ dáng yêu tinh hại người đi
quyến rũ Triệt ca ca, Triệt ca ca sẽ không bao giờ đối với ta như vậy!"
Đôi mắt Diêu Nhược Thấm hơi đỏ lên nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Ồ?
Thượng Quan Triệt đối với ngươi không tốt? !" Thẩm Thiển Mạch nghe thấy
lời nói của Diêu Nhược Thấm, vẻ mặt vẫn bình thản, "Có lẽ hắn đã dự cảm
kết cục bi thảm của mình, nên không muốn giả bộ nhu tình với ngươi nữa."
"Kết cục bi thảm? !" Diêu Nhược Thấm nghe Thẩm Thiển Mạch nói vậy, vẻ mặt
cảnh giác nhìn Thẩm Thiển Mạch hỏi, "Ngươi muốn làm gì?!"
"Ta
muốn làm gì?! Ta đã nói qua với các ngươi rồi. Ta muốn các ngươi… chết!" Thẩm Thiển Mạch cười nhẹ nói, thoạt nhìn tựa hồ chỉ là nói đùa, nhưng
chữ “chết” đó, lại như một thanh kiếm sắc hung hăng đâm vào trong lòng
Diêu Nhược Thấm.
Diêu Nhược Thấm bối rối nhìn Thẩm Thiển Mạch, hận ý trong mắt càng đậm:
"Đồ điên! Ngươi đã giết cô cô của ta, ngươi còn muốn như thế nào?! Triệt ca ca có cha ta trợ giúp, hắn sẽ không thua bởi Thượng Quan Cẩn!"
"Diêu Tuyết Không là ta giết, ngươi cũng biết? Xem ra Thượng Quan Triệt đối
với ngươi cũng không tệ lắm." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười
không đổi, vẫn một bộ lười biếng như cũ.
"Đối với ta không tệ? !" Diêu Nhược Thấm tự giễu cười cười, ngày trước Thượng Quan Triệt đối với nàng thật sự không tệ, nhưng kể từ khi nữ nhân này xuất hiện, Thượng
Quan Triệt không còn dịu dàng ôn như với nàng, thậm chí còn vì nữ nhân
này mà cự tuyệt thành thân với nàng.
Lúc trước nàng không phục,
nữ nhân này muốn tài không tài, muốn mạo không mạo, tại sao lại có thể
cướp đi Thượng Quan Triệt?! Cho đến khi nàng nhìn thấy nữ nhân này ở
Phượng Tê cung giết sạch tất cả các tử sĩ, nàng mới nhận ra nữ nhân này
cũng không bình thường, nhưng, nhưng dáng dấp nàng ta vẫn là bình thường như vậy, một nữ tử, trọng yếu nhất, không phải là dung mạo.
Nhưng khi nàng nhìn thấy bức họa treo trong thư phòng Thượng Quan Triệt, khi
nghe Thượng Quan Triệt vừa yêu vừa hận nói ra cái tên Thẩm Thiển Mạch,
nàng tức điên lên! Đúng, nữ nhân này, so với nàng còn xinh đẹp hơn khổng biết bao nhiêu lần. Không chỉ như thế, người nữ nhân này còn có tài trí cùng võ công, đều là những thức mà cả đời nàng cũng không bao giờ với
tới được
Nhưng, nàng không sợ hãi! Bởi vì, nữ nhân này đối địch
với Thượng Quan Triệt, bọn họ vĩnh viễn cũng không thể cùng nhau. Nhưng
tại sao, tại sao nữ nhân này lại giết chết mẫu hậu Thượng Quan Triệt,
Thượng Quan Triệt vẫn không quên được nàng?
Nàng cũng chỉ đâm thủng bức họa của nữ nhân này, Thượng Quan Triệt lại giận dữ như vậy mắng chửi nàng, chỉ vì một bức họa?!
"Diêu Nhược Thấm, không phải ta đã nói với ngươi, không cần lén lút xuất phủ, ngươi không biết hiện giờ bên ngoài rất không an toàn sao?"
Thanh âm Thượng Quan Triệt không kiên nhẫn truyền đến từ sau lưng, thân thể
Diêu Nhược Thấm khẽ run, theo bản năng muốn ngăn trở tầm mắt Thượng Quan Triệt, nhưng… nàng vẫn là nghe thấy được thanh âm run rẩy của Thượng
Quan Triệt:
"Thiển Mạch?"
"Tam hoàng tử,
Mặc Trì hữu lễ." Thẩm Thiển Mạch thấy bóng dáng cao lớn sau lưng Diêu
Nhược Thấm thì lộ ra nụ cười thờ ơ, lạnh nhạt nói.
Khi ánh mắt
của Thượng Quan Triệt chạm đến Thẩm Thiển Mạch thì biến đổi không ngừng, có vui mừng, chua xót, cũng có hận ý cùng bất đắc dĩ, Nữ nhân ngoan ngoãn về nhà với trẫm ở cuối cùng cười khổ nói, "Cung chủ Ma Cung."
"Triệt ca ca, nàng ta khi dễ thiếp!" Diêu Nhược Thấm nhìn thấy Thượng Quan
Triệt trao đổi ánh mắt với Thẩm Thiển Mạch thì cực kỳ tức giận, nhưng
lại không có biện pháp phát tác, chỉ đành phải chạy tới khoác cánh tay
của Thượng Quan Triệt, vừa làm bộ ra vẻ đáng thương, vừa dùng ánh mắt
khiêu khích nhìn Thẩm Thiển Mạch.
Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt
khiêu khích của Diêu Nhược Thấm thì cảm thấy thật tức cười. Chẳng lẽ nữ
nhân này cho rằng mình có ý với Thượng Quan Triệt? Đáng tiếc, căn bản là nàng khinh thường.
"Ngươi đừng có nói hưu nói vượn. Rõ ràng là
ngươi muốn cướp cây trâm của ta." Thiên Thiên thấy Diêu Nhược Thấm oan
uổng Thẩm Thiển Mạch thì tức đến chịu không được