Duck hunt
Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Nữ Nhân Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327043

Bình chọn: 7.00/10/704 lượt.

yện như thế nào mới có thể thống khổ tan nát cõi lòng

như vậy?!

Bị Tư Đồ Cảnh Diễn cường thế ôm lấy, Thẩm Thiển Mạch

không phản kháng, cũng không có đường phản kháng, nàng dựa thật sát vào

ngực Tư Đồ Cảnh Diễn, cảm thấy tim hắn vì nàng mà đập, một khắc kia,

nàng cảm thấy, nàng chịu những thương tâm khổ sở kia cuối cùng cũng được bộc bạch.

"Nếu chàng thương tổn ta thì làm thế nào?" Thẩm Thiển

Mạch ngước mắt, con ngươi đen nhánh tinh khiết không chút tạp chất, nàng cười yếu ớt hỏi.

"Mạch Nhi tùy ý xử trí, ta tuyệt không hoàn thủ."

Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt của Thẩm Thiển Mạch, giờ khắc này hắn mới chân chính xác nhận, người trong ngực đã thật sự thuộc về

hắn rồi.

Thẩm Thiển Mạch nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tư Đồ Cảnh

Diễn, không khỏi cười khẽ, "Cảnh Diễn, lời này là chàng nói, nếu chàng

thật sự làm tổn thương ta… ta…" Lời còn chưa dứt, trong lòng Thẩm Thiển

Mạch thầm nghĩ, chỉ sợ ta cũng không xuống tay với chàng được.

Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng điểm chóp mũi Thẩm Thiển:

"Mạch Nhi cứ xuống tay!"

Mạch Nhi, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu nửa phần uất ức.

"Tiểu thư, người xem, cây trâm này thật là đẹp!"

Thiên Thiên kéo cánh tay Thẩm Thiển Mạch, không thèm để ý những người khác đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.

Mặc dù lúc này Thẩm Thiển Mạch đang mặc nam trang, thanh nhã vô song, mà

Thiên Thiên cũng coi là minh diễm xinh đẹp, hai người đi cùng một chỗ,

cũng rất xứng đôi, nhưng giống như Thiên Thiên "Chủ động" kéo một "nam

nhân" như vậy, vẫn có phần không hợp lễ nghĩa.

"Quỷ nha đầu, trái lại ánh mắt càng ngày càng tốt rồi."

Thẩm Thiển Mạch cũng không quan ánh mắt của người đi đường, cưng chìu nhéo

nhéo gương mặt mềm mại của Thiên Thiên, nhìn cây trâm Thiên Thiên chỉ

vào.

Trâm ngọc thượng hạng, hoa văn cũng cực kỳ đoan trang tao

nhã, ánh mắt Thiên Thiên quả nhiên không tồi. Nếu cô gái nhỏ này thích,

như vậy thì mua cho nàng thôi.

Đưa tay muốn lấy cây trâm, lại bị

một cánh tay mặc hoa phục trang đẹp đẽ cản lại, nhìn theo cánh tay,

người tới mắt phượng mày ngài, giờ phút này cười cợt nhã, mắt phượng mỉm cười, đang tràn đầy khiêu khích nhìn nàng.

Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười khẽ, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi dạo phố một chút cũng có thể bắt gặp Diêu Nhược Thấm.

"Tiểu thư đây có ý tứ gì?" Thanh âm Thanh Nhã dịu dàng mang vẻ trung tính,

cùng giọng nói vỗn réo rắt mềm mại của Thẩm Thiển Mạch, khiến người ta

cảm thấy rất thoải mái.

Diêu Nhược Thấm cười cợt nhã, nhìn Thẩm

Thiển Mạch, lại nhìn Thiên Thiên bên cạnh Thẩm Thiển Mạch, nhếch miệng

nở nụ cười, "Cây trâm ta nhìn trúng rồi !"

"Ngươi có thể lấy đi

cây trâm này, chẳng qua ta sẽ để ngươi vĩnh viễn cũng không dùng được

cây trâm này." Thẩm Thiển Mạch khách khí thu tay về, khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng tàn nhẫn trong mắt lại khiến Diêu Nhược Thấm rợn cả tóc gáy.

"Thẩm Thiển Mạch! Đừng tưởng rằng ngươi giả chết, đổi

bộ dáng mới, ta sẽ không nhận ra ngươi!" Diêu Nhược Thấm hạ thấp giọng,

hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Thiển Mạch, cắn răng nghiến lợi nói.

Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, mang theo vài phần thưởng thức nhìn Diêu Nhược

Thấm, bên môi là nụ cười châm chọc, "Diêu Nhược Thấm, từ khi nào thì

ngươi lại trở nên thông minh như vậy? Trước kia ta thật đúng là xem

thường ngươi."

"Hừ! Ngươi không phải cần lên tiếng châm chọc ta!

Ta cho ngươi biết, thu hồi cái dáng vẻ hồ ly tinh của mình đi, không

được phép quyến rũ Triệt ca ca!"

Trong mắt Diêu Nhược Thấm mang

theo ba phần cay nghiệt bảy phần hận ý, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiển

Mạch, ánh mắt kia tựa hồ như muốn cạo rách khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch.

Ngược lại Thẩm Thiển Mạch lại rất hăng hái, mang theo vài phần lười biếng

cười nói, "Khi nào thì ta quyến rũ Thượng Quan Triệt rồi?"

"Ngươi còn không thừa nhận? !" Diêu Nhược Thấm nhìn bộ dáng Thẩm Thiển Mạch

không thừa nhận, không khỏi đề cao thanh âm, đưa tới không ít ánh mắt

của người đi đường, Diêu Nhược Thấm vừa hận vừa nhỏ giọng nói, "Ngươi

còn không lén lút quyến rũ Triệt ca ca sao? ! Nếu không có, sao hắn lại

vẽ bức họa của ngươi, ngày đêm nhìn ngắm?!!!"

Trong mắt Thẩm

Thiển Mạch lướt qua tia giễu cợt, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm xinh đẹp, chứa mấy phần khiêu khích nhìn Diêu Nhược Thấm:

"Cũng chỉ

có loại nữ nhân như ngươi mới có thể đem Thượng Quan Triệt làm bảo bối!

nửa phần hứng thú đối với hắn ta cũng không có. Về phần tại sao hắn lại

muốn vẽ bức họa của ta, vậy cũng chỉ có thể chứng minh sức quyến rũ của

ngươi không đủ!"

"Ngươi!" Diêu Nhược Thấm giơ tay muốn đánh Thẩm Thiển Mạch, lại bị Thẩm Thiển Mạch linh hoạt bắt lại.

"Sao vậy, ngươi còn muốn đánh ta?" Thẩm Thiển Mạch nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, mang theo vài phần khát máu.

"Ngươi buông tay!" Diêu Nhược Thấm bị Thẩm Thiển Mạch nắm thật chặt, trên tay

truyền đến đau đớn khôn cùng, nàng ta vừa mở miệng đe dọa, vừa hung hãn

nói.

"Có thể buông tay, nhưng ngươi phải biết, nếu bàn tay này

của ngươi dám đánh xuống, ta nhất định sẽ phế bỏ đôi tay này của ngươi!"

Thẩm Th