
ông phải như vậy.
Nam tử kia khinh thường hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận cùng oán hận, hung hãn nói "Ta mặc
ngươi là ai! Ngươi dám đụng đến ta, thì chắc chắn ngươi sẽ chết"
"Chắc chắn chết sao? Cho tới bây giờ không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy! Ta thấy, đã đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất trên giang hồ rồi." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười khát máu, vẻ mặt không đổi, giống như cuộc
nói chuyện này chỉ như bữa cơm, vân đạm phong khinh.
Nhưng một
câu nói nhàn nhạt này, lại khiến những nhân sĩ đang vây quanh phát rét.
Đã đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất? Chẳng lẽ vì một câu nói như vậy, nam
tử mặc áo trắng này sẽ diệt trừ cả một môn phái sao?
Những người biết thân phận của Thẩm
thiển Mạch cảm thấy Hồng Ưng giáo sắp đến tử kỳ rồi, những người đó cũng cảm thấy sợ, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chọc
vào Ma cung. Những người không biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch, thì
khinh thưởng nàng, những người đó chỉ cho rằng nàng xuất sắc một chút,
công phu cao một chút, chẳng lẽ có thể diệt Hồng Ưng giáo sao?
Nam tử nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Hắn vốn muốn mở
miệng cười nhạo Thẩm Thiển Mạch, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kiên định
cùng ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch, đột nhiên cảm thấy mấy lời cười
nhạo bị chặn lại giữa cổ.
Nam tử này, khí chất thật xuất chúng,
khi nhìn thấy người như vậy… hắn mới biết được đây là người không thể
đắc tội, trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt ngoan tuyệt, khiến đáy lòng
hắn ta cảm thấy sợ hãi.
"Ngươi… Rốt cuộc là ai…" Nam tử kia run
rẩy hỏi, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi một vấn đề mà những nhân sĩ
xung quanh cũng muốn biết nam tử liều lĩnh này, rốt cuộc là ai.
"Mặc Trì" Lạnh lùng ném ra hai chữ. Thẩm Thiển Mạch có thể nhận thấy bốn
phía lạnh đi mấy phần. Rất tốt. Cái nàng muốn chính là hiệu quả này.
Hôm nay, cũng chỉ là giết gà dọa khỉ. Hồng Ưng giáo chỉ là vật hy sinh để
Ma cung lấy chút danh tiếng ở Phượng Linh Thành mà thôi. Nàng cũng biết, làm như vậy sẽ rước không ít kẻ thù, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng
phải làm như vậy.
"Cung chủ Ma cung…." Nhân sĩ võ lâm bốn phía,
có người nhát gan đã thét chói tai, mà nam từ nằm trên đất, vốn vì võ
công bị phế mà sắc mặt trở nên tái nhợt, bây giờ nghe thấy thế càng
không còn chút máu, vẻ mặt không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Cung chủ, ngài hãy tha cho ta đi. Ta có mắt không thấy núi Thái Sơn. Ta chỉ
nhất thời nảy ra ý đồ xấu, nhìn trúng nha hoàn bên cạnh cung chủ mà
thôi…" Nam tử kia phản ứng kịp, lập tức không ngừng cầu xin tha thứ,
trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Thủ đoạn của Ma cung, hắn không phải
không biết, tin đồn trên giang hồ, đắc tội người của Ma cung, sống không bằng chết, mà hôm nay hắn lại đắc tội cung chủ Ma cung, sợ rằng phụ
thân cũng không bảo vệ được hắn.
Lời cầu xin tha thứ vẫn chưa nói xong, dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch đã nhanh chóng xẹt qua cổ hắn, máu tươi bắn ra, mà dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch, không hề dính chút máu nào.
"Sênh Ca."
Thẩm Thiển Mạch nhàn
nhạt gọi. Mấy ngày trước đây, nàng đã điều Sênh Ca đến Phượng Linh
Thành, cuộc tranh giành võ lâm minh chủ ở Phượng Linh Thành này, phức
tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều, cho nên nàng cần Sênh Ca giúp một tay.
"Cung chủ" Vẫn một thân hắc y, khí chất lạnh lẽo khiến những nhân sĩ vây xem không khỏi lui ra vài bước.
"Ngày mai, ta không muốn nhìn thấy Hồng Ưng giáo này nữa" Giọng điệu Thẩm
Thiển Mạch không nhanh không chậm, đôi mắt sắc bén thản nhiên phân phó,
sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi, để lại đám nhân sĩ
võ lâm kinh ngạc.
Sênh Ca không tiếng động bay vào trong bóng tối, giống như chưa xuất hiện.
"Ngươi nói xem, Ma cung sẽ diệt Hồng Ưng giáo thật sao?" Một nhân sĩ võ lâm nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch rời đi, sợ hãi hỏi.
"Dù gì Hồng Ưng giáo cũng là một bang phái có máu mặt trong giang hồ, nhưng bởi vì thiếu chủ nhìn trúng nha hoàn giáo chủ Ma cung, cũng sẽ bị diệt
môn sao?" Một nhân sĩ võ lâm khác cũng có bộ dạng không thể tin.
"Đúng vậy, cho dù Ma Cung có lớn như thế nào, cũng không thể ngông cuồng như
vậy chứ?" Phàm là những nhân sĩ võ lâm không biết thủ đoạn của Ma cung
đều không thể tin.
Trả lời bọn nhân sĩ võ lâm, là tin tức ngày
hôm sau Hồng Ưng giáo dị diệt. Ba mươi bảy nhánh từ trên xuống của Hồng
Ưng giáo, mấy ngàn mạng người, toàn bộ biến mất. Huyết tẩy Hồng Ưng
giáo. Chân chính huyết tẩy. Với thế lực này, khiến tất cả các môn phái
trên giang hồ đều lo sợ, đều có chung một nhận thức: Ma cung quá đáng
sợ, họ tuyệt đối không thể chọc đến Ma cung!
Bên trong Đường Môn, Đường Vân thản nhiên ngồi ở bàn thạch, vẫn là y phục màu đỏ như máu
tươi đã khô, khuôn mặt nở nụ cười âm u, ngón tay không ngừng vuốt vuốt
ly trà, nở nụ cười âm ngoan, nhàn nhạt nói "Ta đã xem thường thủ đoạn
của Mặc Trì rồi! Đủ ngoan tuyệt. Nhưng, như thế sẽ đưa đến nhiều rắc
rối"
"Ý của thiếu chủ là…" Thanh Lam đứng bên cạnh Đường Vân mở miệng nói, nở nụ cười thật xinh đẹp, trong mắt lóe lên tia ác độc.
"Thông báo tất cả các mô