
ngôi vị Minh chủ võ lâm.
Đại hội võ lâm còn một tháng nữa mới bắt đầu, nhưng thành Phượng Linh bây
giờ đã tụ tập các anh hùng hảo hán từ tứ phương. Trong khoảng thời gian
ngắn, không nói đến khách điếm, quán rượu đầy người, chính là đường phố
thường ngày vắng lặng cũng sầm uất náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đại
hội võ lâm còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc chiến giữa những võ lâm nhân sĩ
cũng bắt đầu khởi động. Thời điểm Đại hội võ lâm chỉ có thể nói chuyện
bằng công phu, nhưng thời điểm trước Đại hội Võ lâm, cũng có thể sử dụng mọi loại biện pháp để diệt trừ đối thủ có thực lực.
"Hừ! Xú
nương! Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta, có lẽ ta có thể
tha cho ngươi một mạng!" Một giọng nói phách lối mà thô bỉ của nam tử
truyền vào bên tai, chân mày Thẩm Thiển Mạch khôn tránh khỏi nhăn lại.
Ngước mắt nhìn, một nữ nhân mặc bạch y, đang lạnh lùng nhìn bảy nam tử, mà lời vừa mới nói là của nam tử cầm đầu.
"Ta nhổ vào! Giang Nam Thất Quỷ hèn hạ hạ lưu, ta có chết cũng không làm
bạn cùng các ngươi!" Nữ nhân bạch y nâng cặp mắt lạnh lùng, trên khuôn
mặt hoàn toàn lạnh lẽo.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch khẽ nâng lên,
còn tưởng là người nào. Thì ra là Giang Nam Thất Quỷ, năm đó bị nàng
chỉnh còn chưa đủ thảm, lại còn hi vọng ỷ nhiều hiếp ít, nhưng xem ra nữ nhân này thuộc phái Tử Hà, tựa hồ công phu cũng không yếu, cho dù Giang Nam Thất Quỷ lấy nhiều khi ít, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện
nghi.
"Tiểu thư, có muốn ra tay hay không?" Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, đã sớm rộn rạo.
"Sao?" Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu lông mày, nhìn Thiên Thiên, Thiên Thiên lập
tức phản ứng kịp, cười nói, "Thiên Thiên quên, là Cung chủ."
Giờ
phút này Thẩm Thiển Mạch mặc toàn thân trường bào nguyệt sắc, một thân
trang phục nam tử, nghiễm nhiên là Ma Cung Cung chủ Mặc Trì.
Bên
này Thiên Thiên vẫn đang nói chuyện của Thẩm Thiển Mạch, bên kia Giang
Nam Thất Quỷ cùng bạch y nữ tử kia cũng đã động thủ. Quả nhiên Thẩm
Thiển Mạch không nhìn lầm, công phu bạch y nữ tử kia xác thực cao hơn
Giang Nam Thất Quỷ, chiêu thức công phu đều vô cùng đẹp mắt.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn lại, nhìn nữ tử bạch y ra tay, công phu rõ
ràng cao hơn Giang Nam Thất Quỷ, nhưng vì sao càng lúc càng lực bất tòng tâm, nhìn kỹ lại, sắc mặt nữ nhân bạch y lại trắng bệch dọa người,
nhưng mi tâm lại có một chấm đỏ.
Chu Sa lệ. Đây chính là chi độc
của Đường Môn. Người trúng độc này nếu càng sử dụng nội lực, độc lại
phát tác càng nhanh, chờ đến khi biến thành hình dáng giọt nước mắt,
người trúng độc sẽ mất hết sức lực, giống như phế nhân.
Không nghĩ tới Đường Môn lại
hung ác như vậy, hạ độc với một hạ nhân?! hành vi này của Đường Môn
không phải nàng chưa từng nghe nói, nhưng giang hồ có quy củ của giang
hồ, nàng cũng không thể can thiệp quá nhiều chuyện tình của Đường Môn.
Ma Cung cùng Đường Môn cũng vẫn nước giếng không phạm nước sông. Nhưng
nếu chuyện này bị nàng bắt gặp, nàng không thể không đồng ý!
"Hừ!"
Dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch bay ra, tung người lên, ánh mắt
lạnh lẽo, ra tay như điện , lụa trắng vô tình xẹt qua cổ bảy người.
Chỉ là trong nháy mắt, Giang Nam Thất Quỷ toàn bộ chết dưới tay nàng. Năm
đó nàng mới vừa xuất đạo, xuống tay không thể ngoan tuyệt như hiện tại,
nhất thời mềm lòng, cho bảy kẻ đó một cơ hội, không nghĩ tới lại để lại
mối họa, nếu hôm nay gặp, thì quyết định không thể nuông chiều bọn họ
nữa.
Lạnh lùng thu hồi lụa trắng, con mắt Thẩm Thiển Mạch vẫn không đổi, bước chân thanh nhã đi tới trước mặt nữ nhân bạch y.
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp."
Nữ tử mặc bạch y kia nhìn thấy Giang Nam Thất Quỷ kia đã bị giết chết chỉ
bằng một chiêu, mang theo vài phần kinh ngạc cùng ngưỡng mộ nhìn Thẩm
Thiển Mạch.
Nhẹ nhàng nâng mắt, lúc nhìn thấy dung mạo tuyệt thế
vô song của Thẩm Thiển Mạch tuyệt thế vô song, khẽ động lòng. Hình như
là ái mộ, hình như là kính ngưỡng, chỉ yêu kiều nhìn chăm chú vào Thẩm
Thiển Mạch.
Vốn cho rằng hôm nay sẽ phải chết trong tay kẻ gian,
nhưng không nghĩ đến, lại được cứu, mà người cứu nàng, lại còn là một
nam tử phong hoa tuyệt đại như thế. Chỉ có thể, nàng đã trúng chu sa lệ, mới vừa rồi vận dụng nội lực, đã bộc phát kịch độc, lập tức sẽ trở
thành phế nhân, tiếp theo đó là già đi vô cùng nhanh, cuối cùng chết.
"Sao cô nương lại chọc phải bọn Đường Môn?" Thẩm Thiển Mạch thấy ánh mắt tuyệt vọng của nữ tử bạch y,
chỉ nở nụ cười thanh nhã, nhàn nhạt hỏi, Chu Sa lệ sao? ! Cũng không
phải là nàng không giải được, nhưng thân phận nữ nhân kia còn chưa rõ,
cũng không biết có quan hệ gì đó với Đường Môn. Nữ tử áo trắng kinh
ngạc giương mắt nhìn về phía nam tử vô song mặc áo trắng kia, trong mắt
thoáng qua vẻ bối rối, vội vàng nói, “Công tử, hôm nay ngươi cứu ta, chỉ sợ sẽ đắc tội với người của Đường Môn, nhân cơ hội người của Đường Môn
không có ở đây, ngươi mau rời khỏi nơi này đi.”
Thẩm Thiển Mạch
nhíu mày, trái ngược với ý tốt của cô nương, khóe miệng nàng nâng lên
một nụ cười tự tin, thản nhiên nói, “Đường Môn?! Chẳng lẽ ta sợ hắn
s