
thật sự là Thẩm Thiển Mạch, vậy nàng giúp hắn, đến tột cùng có âm mưu
gì?!
Nghĩ tới đây, Thượng Quan Cẩn mang vài phần thăm dò:
"Trước đó vài ngày, ta đi xem Thẩm Thiển Tâm có an phận hay không, nhưng nàng ta lại nói cho ta biết một tin tức kinh người."
"Vậy sao, Nhị tỷ nói cho ngươi biết thân phận của ta?" Thẩm Thiển Mạch nhíu
mày, nếu Thẩm Thiển Tâm cũng đã nói cho Thượng Quan Cẩn, nàng cũng không có gì giấu diếm , dù sao thân phận của nàng cũng sẽ không thay đổi bất
kỳ khía cạnh nào của thế cục.
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển
Mạch nói, sắc mặt cũng thay đổi, hắn vốn chỉ muốn thử dò xét một phen,
xem Ma Cung Cung chủ cùng Thẩm Thiển Tâm có mối quan hệ gì, nhưng không
nghĩ tới, cư nhiên Ma Cung Cung chủ lại chính là chính nữ Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch!
"Không nghĩ tới thật sự là Tam Tiểu Thư."
Thượng Quan Cẩn quan sát Thẩm Thiển Mạch lần nữa, lông mày cong cong, mắt tựa
như sao, cánh mũi khéo léo tinh xảo, miệng anh đào nhỏ nhắn, vốn chỉ cảm thấy Ma Cung Cung chủ Thanh Nhã Vô Song, nhưng không nghĩ đến, lại là
nữ tử.
Đúng rồi, đều là vì khí độ của nàng quá mức cao quý mà
tiêu sái, khiến hắn bỏ qua vóc người vốn là mảnh khảnh yểu điệu của
nàng. Mặc nam trang đã mê hoặc lòng người như vậy, thay nữ trang, thì
khuynh thành tuyệt đại nhường nào?
"Thân phận của ta cũng không
quan trọng, ta chỉ muốn một nhà họ Thẩm… chết." Trong mắt Thẩm Thiển
Mạch thoáng qua một tia sát ý, khóe miệng chứa nụ cười lạnh lùng nói.
Thượng Quan Cẩn càng thêm kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, hận ý trong mắt nàng rất rõ ràng, nhưng theo hắn biết, Thẩm Lăng Vân đối với nữ nhi mình rất tốt, vì sao nàng có thể hận một nhà họ Thẩm như vậy? Trong này có âm mưu gì hay không, có phải nàng đang liên hiệp với một nhà họ Thẩm chuẩn bị mưu phản hay không.
"Bát hoàng tử đang suy nghĩ gì?"
Thẩm Thiển Mạch vừa ý vẻ mặt hồ nghi của Thượng Quan Cẩn, khóe miệng nở
nụ cười, "Thiển Mạch khuyên Bát hoàng tử không cần biết quá nhiều. Nếu
ta thật cùng người Thẩm gia dính líu, như vậy hiện tại ta liền có thể
giết chết ngươi rồi, giá họa cho Diêu Sơn, tìm một hoàng tử hèn yếu
thượng vị."
Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, cố gắng nở ý cười, nói:
"Sao ta có thể hoài nghi tiểu thư, ta chỉ đang suy nghĩ vì sao tiểu thư lại hận cha cùng tỷ tỷ của mình như vậy thôi."
"Việc này, ngươi không phải cần phải biết." Giọng nói Thẩm Thiển Mạch lạnh
lẽo, tựa hồ đứng trước mặt nàng không phải là một Hoàng đế sắp lên ngôi, mà là một hạ nhân.
Trên mặt Thượng Quan Cẩn rõ ràng thoáng qua
một tia tức giận. Mặc dù bị nụ cười trên mặt hắn che giấu, nhưng tia sắc bén trong mắt hắn vẫn không giấu được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.
Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng hiện vẻ phiền muộn, nhìn Thẩm Thiển Mạch âm
trầm nghĩ, Thẩm Thiển Mạch này thật là quá đáng. Cư nhiên tuyệt không để hắn vào trong mắt. Thượng Quan Cẩn hắn xưa đâu bằng nay, chưa tới một
ngày, hắn chính là Hoàng đế Kỳ Nguyệt rồi! Đợi hắn làm Hoàng đế, Ma Cung gì đó, hắn mới không đặt trong mắt.
Thẩm Thiển Mạch cũng không
nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát Thượng Quan Cẩn, trong mắt Thượng
Quan Cẩn lóe lên kiêu ngạo cùng vừa lòng đắc chí, khiến Thẩm Thiển Mạch
không khỏi cười lạnh.
Thật ngu xuẩn. Hư danh còn chưa thu hồi, vị trí Hoàng đế còn chưa ngồi lên, cư nhiên đã bắt đầu dương dương hả hê
như vậy, sợ rằng đến lúc đó, thật sự là chết thế nào cũng không biết.
Đây chính là lòng dạ Thượng Quan Cẩn thu lại khí thế nhiều năm sao? Thật đúng là không chịu nổi một kích.
"Tiểu thư cũng biết, tối nay muốn tru diệt Diêu tặc, nếu tiểu thư có hứng thú thì lưu lại xem một chút, nếu không có hứng thú, vậy thì nhẹ nhàng đi
đi."
Thái độ Thượng Quan Cẩn mang mấy phần ngạo mạn, nghiễm nhiên một bộ đã coi mình thành Hoàng đế.
Thẩm Thiển Mạch cũng không giận, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, "Ta đi hay ở cũng không nhọc lòng Bát hoàng tử quan tâm."
Ngụ ý, đi hay ở, đều là quyết định của nàng, Thượng Quan Cẩn không quản
được. Trong giọng nói mang theo vài phần lơ đãng, tựa hồ không hề đem
Thượng Quan Cẩn để vào trong mắt. Trong lời nói có thêm ý xem thường thủ vệ trong phủ của Thượng Quan Cẩn.
Thượng Quan Cẩn không vui cau mày, hắn đối với Thẩm Thiển Mạch vẫn thật thưởng thức, hôm nay biết
thân phận của Ma Cung Cung chủ, càng thêm có ý tưởng lập nàng làm phi,
nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, Ma Cung, chung quy
một ngày cũng phải diệt trừ tận gốc.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng
nhìn Thượng Quan Cẩn, mặc dù khóe miệng Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nhưng
trong mắt cũng đã lộ sát cơ, Thượng Quan Cẩn muốn giết nàng sao? Chỉ sợ
hắn không có bản lãnh này, cũng không có cái mệnh này.
"Đã như vậy, ta cũng không giữ tiểu thư." Thượng Quan Cẩn hiện một chút ý cười, thản nhiên nói.
"Bát hoàng tử xin cứ tự nhiên, còn nữa, sau này vẫn gọi ta là Cung chủ
thôi." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt sâu không thấy đáy, nụ cười
nơi khóe miệng cũng hiện vẻ bí hiểm.
Trong mắt Thượng Quan Cẩn đã hiện lên một tia mất tự nhiên, nở nụ cười lạnh lùng, xoay người rời đi.
Thẩm Thiển