
ao vậy?! Lên cho ta!" Diêu Sơn bây giờ đã bị chọc giận mất trí rồi, hướng thủ hạ chính là đám thị vệ quát.
Bọn thị vệ nghe thấy mệnh lệnh của Diêu Sơn cũng chỉ có thể nhắm mắt bao
quanh, sợi tơ bay ra từ ống tay áo Thẩm Thiển Mạch, giống như mở ra mộ
lưới võng tinh mịn, hướng quanh thân phiêu tán mở ra, sợi tơ chạm đến
nơi nào, mọi người cơ hồ đều bị mất mạng.
Tư Đồ Cảnh Diễn chỉ hờ
hững cười, tựa hồ quanh thân tản mát ra sương mù, sương mù càng ngày
càng đậm, toàn bộ những kẻ đến gần sương mù đều như bị trúng tà co quắp
nằm im.
Còn dư lại mấy thị vệ thấy một màn quỷ dị này, cũng không dám tiến lên nữa, Diêu Sơn trợn to hai mắt, dáng vẻ khủng hoảng.
"Đi!" Thẩm Thiển Mạch túm lấy Thượng Quan Phiên đang ngây người.
Tư Đồ Cảnh Diễn còn lại mang theo Diêu Viễn Sam.
Diêu Sơn nhìn hai người nghênh ngang rời đi, lại nhìn tử trạng khinh khủng
đầy đất của đám thị vệ, theo bản năng sờ sờ cổ mình, lẩm bẩm nói, "Quá
kinh khủng. . . . Quá đáng sợ!"
Mang Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam mảnh đất trống vùng ngoại thành, Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn mới dừng lại.
"Tại sao lại muốn cứu ta?"
Thượng Quan Phiên nghi hoặc nhìn Thẩm Thiển Mạch, ngày trước nàng hùa theo
Diêu Nhược Thấm cùng Thẩm Thiển Tâm, cũng không ít lần làm khó Thẩm
Thiển Mạch, Thẩm Thiển Mạch cũng rất không thích mình, tại sao hôm nay
lại cứu nàng?
Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười không sao cả, lười biếng nhún vai nói:
"Nếu không phải thấy ngươi nặng tình, ta mới lười phải cứu ngươi. Ngươi và
Diêu Viễn Sam hai Lăng Đầu Thanh (không có đầu óc) (*) về sau tự giải
quyết cho tốt đi! Không cần cậy thế vào ngôi vị công chúa nữa, sau này,
cũng không có người làm chỗ dựa cho ngươi đâu."
"Ngươi." Thượng
Quan Phiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói, vẻ mặt không nén được giận, tiếp
theo cắn môi nói, "Mặc dù lời của ngươi ta không thích nghe, nhưng vẫn
cám ơn ngươi đã cứu ta!"
Thẩm Thiển Mạch chẳng nói đúng sai cười
cười. Thượng Quan Phiên này, mặc dù tâm địa cũng không xấu, thế nhưng
tính khí, rõ là… Thôi, về sau thua thiệt cũng là chuyện của Thượng Quan
Phiên, nàng làm người tốt cũng chỉ làm được đến đây, chuyện sau này, đã
không liên quan đến nàng nữa.
Liếc mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Diễn, hai người nhìn nhau tà mị cười một tiếng, xoay người muốn rời đi.
"Đợi đã…!" Thượng Quan Phiên cùng Diêu Viễn Sam đồng thời gọi lại Thẩm Thiển Mạch cùng Tư Đồ Cảnh Diễn.
"Còn có chuyện gì?" Thẩm Thiển Mạch có phần không kiên nhẫn nhíu mày, ra tay cứu bọn họ coi như tâm tình nàng tốt, muốn làm chuyện tốt, bọn họ còn
có chuyện gì sao?
"Ta. . . Về sau. Sợ rằng cũng không thể trở về
Kỳ Nguyệt rồi… Ta muốn đi thăm Thiển Tâm lần cuối cùng." Diêu Viễn Sam
hơi ngượng ngùng nói.
"Tốt! Diêu Viễn Sam! Ngươi còn nghĩ tới ả
hồ ly tinh đó!" Thượng Quan Phiên vừa nghe đến lời nói của Diêu Viễn
Sam, liền gấp đến độ nhảy lên, tức giận chất vẫn.
"Không phải. Ta chỉ là muốn nhìn một chút. Nàng sống có tốt hay không." Diêu Viễn Sam tự biết đuối lý, ấp úng giải thích.
Diêu Viễn Sam là một Lăng Đầu Thanh(*), một khi đã nhận định chuyện gì thì
rất khó thay đổi. Hắn nhận định Thượng Quan Phiên là thê tử của hắn, cho nên dù không thích Thượng Quan Phiên, hắn vẫn động thân tương hộ, mà
hắn tại đã nhận định Thẩm Thiển Tâm là người hắn yêu, sao hắn có thể dễ
dàng quên đi.
Thẩm Thiển Mạch lộ ra một nụ cười không rõ ý vị, trong mắt thoáng qua chút thương hại, cười nói, "Không bằng không thấy."
"Tại sao? Có phải hiện tại Thiển Tâm sống không tốt hay không?" Diêu Viễn
Sam nghe Thẩm Thiển Mạch nói, lo lắng hỏi, gấp đến độ Thượng Quan Phiên
đứng một bên dậm chân.
"Thôi, coi như thay ngươi giải tâm kết, để ngươi xem một chút, trong cảm nhận của ngươi Thẩm Thiển Tâm hiền lương
thục đức đến tột cùng là hình dáng gì!" Thẩm Thiển Mạch khẽ do dự một
chút, vẫn đáp ứng, sau đó nhíu mày nhìn về phía Thượng Quan Phiên,
"Ngươi thì sao?"
"Ta muốn đi xem ca ca một chút." Thượng Quan Phiên đảo con ngươi, khẽ cắn môi nói.
Hiện tại Diêu Sơn phản bội Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Triệt có thể nói
là tứ cố vô thân, nàng muốn đi khuyên Thượng Quan Triệt cùng rời đi, mặc dù như vậy sẽ không có vinh hoa phú quý, nhưng ít nhất có thể giữ được
tánh mạng.
"Thượng Quan Triệt?!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng
lên một nụ cười lạnh, "Nếu như ngươi muốn khuyên hắn cùng rời đi, vậy
thì không cần!"
"Tại sao?" Thượng Quan Phiên nhíu mày, chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Bởi vì hắn sẽ không đi." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia chắc chắn, mỉm cười nói.
Từng là phu thê một kiếp, nàng hiểu Thượng Quan Triệt rất rõ, tính tình
Thượng Quan Triệt, tình nguyện chết dưới chân ngai vàng, cũng không
nguyện ý trải qua cuộc sống của người bình thường. Huống chi, coi như
Thượng Quan Triệt muốn đi, nàng cũng sẽ không cho hắn cơ hội sống sót
rời đi!
"Mặc kệ như thế nào, ta đều muốn đi xem." Vẻ mặt Thượng
Quan Phiên chân thành tha thiết hi vọng, cắn răng nói, "Coi như ta van
ngươi."
"Phiền toái Cảnh Diễn mang Diêu Viễn Sam đi xem vị kia
cùng nhị tỷ của ta một chút." Thẩm Thiển Mạch bất đắc d