
ĩ lắc đầu, được
rồi được rồi, khó có dịp nàng làm ngưởi tốt một lần.
"Nhờ ta làm
việc cũng phải gọi một tiếng dễ nghe chứ?" Tư Đồ Cảnh Diễn tươi cười tà
mị, nếu là người khác dám ra lệnh cho hắn như vậy, chỉ sợ sớm đã khó giữ được mạng, nhưng nếu là Mạch Nhi nhà hắn nói, hắn ngược lại rất vui
lòng.
"Chẳng lẽ ‘Cảnh Diễn’ không dễ nghe sao? Xem ra Thiên Mạc
Hoàng đế đối với tên của mình không hài lòng?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, khóe miệng mang theo nụ cười vui vẻ, trong mắt thoáng qua một tia giảo
hoạt.
"Mạch Nhi làm chuyện xấu." Tư Đồ Cảnh Diễn nhẹ nhàng sờ sờ
chóp mũi Thẩm Thiển Mạch, nếu nàng còn không nguyện ý gọi, hắn cũng sẽ
không ép nàng, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
"Vậy chúng ta đi." Nhìn Diêu Viễn Sam một chút, Tư Đồ Cảnh Diễn thu hồi nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói.
"Tướng công, phải cẩn thận đấy." Thẩm Thiển Mạch knở nụ cười, nhìn bóng lưng Tư Đồ Cảnh Diễn, cười nói.
"Nương tử yên tâm!" Tư Đồ Cảnh Diễn nghe được thấy lời Thẩm Thiển Mạch, khóe
miệng nở nụ cười thật lòng, con ngươi đen nhánh cũng biến thành ấm áp,
ngoái đầu nhìn Thẩm Thiển Mạch, mang theo tình ý dạt dào.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch cũng không tự giác nâng lên, con ngươi vốn băng lãnh như mực, giờ phút này lại nhàn nhạt chân tình.
Thượng Quan Phiên đứng một bên nhìn Thẩm Thiển Mạch. Vốn nhìn nàng, chỉ cảm
thấy giống như tiên tử giáng trần, mỹ lệ mà khó đến gần, nhưng khi nhìn
dáng vẻ nàng hướng về phía Tư Đồ Cảnh Diễn mỉm cười, nàng mới phát giác, thì ra Thẩm Thiển Mạch cũng là nữ tử có tình có yêu, nụ cười này, sao
mà mê người đến vậy.
Thẩm Thiển Mạch mang theo Thượng Quan Phiên
đến phủ đệ Thượng Quan Triệt, ý bảo Thượng Quan Phiên không nên lên
tiếng, nấp sau một hòn giả sơn.
Ánh mặt trời mùa đông tà tà chiếu xuống trong đình viện trống rỗng. Mấy thân cổ thụ trong đình viện hôm
nay cùng đã rơi sạch lá cây, có vẻ hết sức tiêu điều.
Thượng Quan Triệt một mình ngồi trên ghế đá trong đình viện. Trên bàn bày đầy bầu
rượu lớn nhỏ, có dựng thẳng, có ngã ngang, có uống hết, có uống một nửa.
Thẩm Thiển Mạch hờ hững nhìn một màn trước mắt này, người cách đó không xa,
như cũ là một thân bạch y xuất trần, như cũ là ngũ quan trơn bóng như
ngọc, chỉ là khí độ ôn nhã xuất trần cũng đã không còn.
Đôi mắt
vốn hàm chứa nụ cười dịu dàng, giờ phút này tràn ngập hương rượu, còn
mang theo thất vọng rất sâu. Nụ cười vốn thanh nhã, giờ phút này dính
chút rượu vẩy ra, mang theo khổ sở cùng bất đắc dĩ.
"Tại sao?!
Tại sao phải như vậy?!" Thượng Quan Triệt giơ bầu rượu lên rót hết vào
miệng, cả người cũng đắm chìm trong đê mê chán chường, thậm chí khóe
miệng đã mọc ra chút râu xanh, cả người cực kỳ tiều tụy.
Thượng
Quan Phiên nhìn đến ca ca mình như vậy, trong mắt thoáng qua vẻ không
kiên nhẫn, muốn xông ra, Thẩm Thiển Mạch ngăn trở Thượng Quan Phiên,
thanh âm lạnh nhạt nói, "Ngươi trước tiên ở nơi này ."
Mặc dù
trong lòng Thượng Quan Phiên có nghi ngờ cùng không cam lòng, nhưng thứ
nhất Thẩm Thiển Mạch là người cứu tính mạng nàng, thứ hai trước khi đi
đến phủ đệ Thượng Quan Triệt nàng đã đồng ý với Thẩm Thiển Mạch, tất cả
nghe theo nàng, vì vậy cũng chỉ có thể bĩu môi núp ở sau núi giả.
Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Triệt còn đang không ngừng uống rượu, trong con ngươi đen nhánh không có nửa phần cảm xúc. Chỉ hờ hững nhìn.
"Đi tìm chết! Thượng Quan Cẩn! Ngươi chết đi cho ta!" Thượng Quan Triệt một người uống, tựa hồ đã uống say, cầm một bầu rượu ném xuống đất, trong
miệng còn mang theo mùi rượu, mơ hồ nói không rõ.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch giương lên một nụ cười không rõ ý vị, Thượng Quan Triệt,
ngươi cũng có ngày hôm nay sao?! Thượng Quan Triệt hôm nay cùng Thượng
Quan Triệt hăng hái kiếp trước quả thật tưởng như hai người.
"Nộ
khí Tam hoàng tử thật lớn." Thẩm Thiển Mạch mang theo ý cười nhợt nhạt,
từ từ đi tới bên người Thượng Quan Triệt, từ trên cao nhìn xuống Thượng
Quan Triệt.
"Ngươi. . . Ngươi. . . ." Thượng Quan Triệt say mắt
lờ đờ mờ mịch chỉ chỉ Thẩm Thiển Mạch, lảo đảo đứng lên, lại gần nhìn
Thẩm Thiển Mạch một chút, hắc hắc he he nở nụ cười, "Thiển Mạch? Ha ha
ha a. Thẩm Thiển Mạch… Ngươi đã hại ta thảm như vậy. Ngươi… Ngươi tới
làm gì?"
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nàng không thích cùng người
uống rượu say nói chuyện, đưa tay bỏ một viên thuốc vào trong miệng
Thượng Quan Triệt, sau đó hờ hững đứng, cũng không về đáp lời Thượng
Quan Triệt.
"Ngươi. Ngươi cho ta ăn thứ gì?!"
Thượng Quan Triệt say lảo đảo muốn bắt lấy tay Thẩm Thiển Mạch, Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng linh hoạt tránh thoát, Thượng Quan Triệt không đứng vững, té lăn
ngã trên trên đất, Thượng Quan Phiên núp sau núi giả không nhịn được
thốt lên, Thẩm Thiển Mạch nhìn Thượng Quan Phiên, Thượng Quan Phiên cũng lo lắng trợn mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, thiếu chút nữa lao ra.
(*) Lăng Đầu Thanh [愣头青'> :
Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người
nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân
tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân