Nụ Hôn Của Sói

Nụ Hôn Của Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 9.5.00/10/314 lượt.

nh.

Chưa đến hai tuần, An Dĩ Phong đã xuất hiện, Tư Đồ Thuần đương nhiên là

không thể đến được, cô lén gọi điện thoại hỏi hắn: “Vết thương đã lành

hẳn chưa? Không cần phải vội vàng xuất viện đâu.”

“Đương nhiên là khỏi hẳn rồi. Không tin thì em thử đến mà xem…”

“Liên lạc sau nhé!” Cô vội vàng cúp máy, tim đập thình thịch, vỗ vỗ tay lên ngực và hít thở đều để lấy lại bình tĩnh.

Người đàn ông đáng ghét này khiến tâm trí cô rối bời đến mức lúc nào cô cũng

muốn tìm cách để gặp hắn, gặp được rồi lại cứ ngồi ngây ra nhìn, không

muốn rời đi nữa.

Cô lấy lại tinh thần, leo lên chiếc xe cảnh sát

đang chuẩn bị xuất phát, đi kiểm tra một quán rượu, vì có người báo rằng ở đó có người mang theo súng.

Vừa vào đến nơi, cô lặng người vì

ngạc nhiên. Trong quán có khoảng hơn ba mươi chiếc bàn to, chật kín

người, nhìn kiểu ăn mặc và phong cách của họ cũng biết ngay là dân xã

hội đen.

Trong số vài trăm người đó, có hai người đàn ông trong trang phục màu đen rất nổi bật, rất dễ gậy sự chú ý của người khác.

Một người ngồi trong góc, trầm lặng đến nỗi dường như không khí xung quanh hắn cũng ngưng đọng, đó là Hàn Trạc Thần.

Một người thì bị bủa vây giữa đám đông đang chen lấn mời rượu, đó là An Dĩ

Phong, chiếc áo da màu đen càng làm nỗi bật sự ngỗ ngược của hắn. Hắn có vẻ đã say, chiếc bàn bên cạnh xếp đầy bình rượu.

Ngồi cùng bàn

với An Dĩ Phong là một đôi nam nữ mặc áo màu xanh nhạt, họ nói chuyện

với nhau như không có ai bên cạnh, chốc chốc lại nhìn nhau cười, cô đã

nhìn thấy người đàn ông ấy trong ảnh, đó chính là ông trùm Lôi…

Tư Đồ Thuần nhìn họ tay trong tay bên nhau mà thấy ngưỡng mộ.

Đến khi nào cô và An Dĩ Phong cũng có thể tay trong tay và cười với nhau như thế giữ đám đông? Như vậy thì tốt biết bao!

Nghĩ lại thì con người cũng phải biết tự hài lòng. Cô có thể đứng từ xa để

thấy hắn vui vẻ, thoải mái thế kia, như vậy cũng đã tốt lắm rồi!

Cuộc vui đang lên cao trào bỗng trở nên yên lặng vì họ phát hiện ra “những

vị khách không mời mà đến”. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đội cảnh sát của

cô khiến đội cảnh sát đột nhiên trở nên thật nhỏ bé.

Cô lặng lẽ

lùi một bước, rồi lùi thêm bước nữa… Nấp sau lưng của cảnh sát Vu, cô

lén ngước mắt, vẫn là ánh mắt nóng bỏng của An Dĩ Phong.

Cô cười ngượng ngùng, vẻ mặt e thẹn. An Dĩ Phong chớp chớp mắt nhìn cô, đầy vẻ hứng thú.

Trong chớp mắt, cô cảm thấy khoảng cách giữa cô và hắn thật gần, cho dù là ở

chân trời góc bể thì giữa họ cũng không hề có khoảng cách.

Cảnh

sát Vu nhìn Hàn Trạc Thần, dõng dạc nói: “Có người báo ở đây có người

giấu súng, tất cả đều phải lục soát. Yên tâm, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của mọi người đâu.”

Quá rượu ngay lập tức vang lên

tiếng chửi bới, tiếng la hét, lại còn có kẻ đập vỡ chai rượu, cả trăm

người phẫn nộ tạo thành cảnh hỗn loạn.

Đôi nam nữ kia vẫn không thèm để ý.

Hàn Trạc Thần thong thả thay đổi tư thế, hắn vẫn ngồi nguyên ở góc đó quan sát.

An Dĩ Phong giơ tay, lắc lắc, cả đại sảnh bỗng im lặng như tờ.

Nhìn cảnh tượng đó, cô mới hiểu rằng tại sao người trong xã hội đen thường

nói Hàn Trạc Thần và An Dĩ Phong có thể chinh phục được bất cứ cô gái

nào, bởi họ… quá đẹp trai!

Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn

An Dĩ Phong, đợi hắn nói, trong có cả cô. Còn hắn vẫn thì ung dung châm

thuốc, hít một hơi thật sâu, rồi nhả khói: “Tất cả đứng im không nhúc

nhích để bọn họ lục soát, hãy lục soát cho kỹ.”

Nói xong, An Dĩ

Phong hướng mắt nhìn Hàn Trạc Thần, nhếch mép cười: “Cảnh sát Vu vừa

được thăng chức, chúng ta cũng phải giữ thể diện cho ông ấy một chút.”

Không ai phản đối, cũng không ai động đậy, tất cả đều giữ nguyên tư thế như lúc đầu.

Cô chợt hiểu ra tại sao người đàn ông hơn hai mươi tuổi này lại có thái độ đó với dân xã hội đen. Vũ lực, sự chinh phục và cả cá tính có thể điều

khiển được tất cả thế giới, hắn thực sự làm cho phụ nữ phải kính nể! Nếu cô là một cô gái bình thường, có lẽ cũng mê mẩn mà kêu lên một câu: “An Dĩ Phong, em yêu anh đến chết mất!” Tiếc rằng cô không phải là một cô

gái bình thường như những cô gái khác.

Cảnh sát bắt đầu lục soát từng người, tất cả bọn họ đều biết phối hợp, bao gồm cả Hàn Trạc Thần và anh cả Lôi.

Khi một cảnh sát định lục soát người An Dĩ Phong, hắn liếc mắt về phía cô,

chỉ chỉ vào cô: “Tôi thích cảnh sát nữ… lục soát người tôi.”

Tên

xấu xa này, Tư Đồ Thuần thầm cười trong lòng, ngoài mặt không dám để lộ

ra chút biểu hiện nào. Cô hiên ngang bước đến cạnh An Dĩ Phong, vừa định đưa tay ra, hắn đột nhiên cởi chiếc áo da vứt sang một bên. Chiếc áo

đen bó sát tấm lưng cường tráng của hắn càng làm toát ra vẻ nam tính.

Cô đặt tay lên người hắn. Khi tay chạm đến những cơ bắp săn chắc đó, toàn

thân cô bỗng thấy phấn chấn, máu nơi ngón tay bắt đầu nóng lên, chảy

xiết.

Cô nuốt nước bọt, di chuyển xuống dưới, từ vai tới thắt

lưng, rồi đến đùi, không có một chút mỡ nào, những thớ thịt săn chắc ấm

áp khiến cô thấy thật dễ chịu, cô di chuyển thật chậm và còn tưởng tượng rằng trên người hắn không có quần áo.

“Cảnh sát Tư Đồ, cô sờ như thế, chắc chắn là sẽ s


Teya Salat