
bình giữ nhiệt bên dưới, mở nắp, rồi đưa đến trước
mặt hắn nói: “Em hầm canh gà cho anh này, nghe nói rất tốt cho người
bệnh.”
Hắn cầm lấy chiếc bình từ tay cô, hơi nóng bay lên đọng trên mí mắt hắn thành những giọt nước long lanh trong suốt.
Hắn nhắm mắt lại, nghẹn ngào nói: “Thật lãng mạn! Lãng mạn chết mất!”
Hai tên đang ngủ trên ghế bỗng bò dậy, chửi thầm: “Không thể chịu nổi hai người! Mẹ kiếp, buồn nôn quá!”
An Dĩ Phong liền ném cuốn sách vào người bọn chúng: “Cút ra ngoài đi!”
Hai tên kia vội vã chạy ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên nói thêm một
câu: “Anh Phong, hành động nhanh chút nhé, ngoài trời lạnh lắm!”
“Đêm nay có lạnh đến chết cóng thì cũng không được phép vào!”
Cô giận dỗi nhìn hắn, múc một thìa canh bón cho hắn.
“Thế nào? Có ngon không?” Cô sốt ruột nhìn biểu hiện của hắn.
“Rất ngon.”
“Thật à?” Cô cười rạng rỡ. “Đây là lần đầu tiên em nấu, chỉ sợ anh không thích.”
Hắn ngắm nụ cười của cô thật lâu, cười gượng gạo, rồi lại cúi xuống ăn
tiếp, cho đến khi hết sạch không còn giọt nào hắn mới nói: “Anh bị người ta chém chưa đến một trăm lần thì cũng phải đến mấy chục lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn canh gà.”
“Vậy thì sau này em sẽ…”
Cô ngừng lại và sửa thành: “Sau này anh đừng có hơi một tí là liều mạng
nữa, Hàn Trạc Thần nói đúng, anh nên xin lỗi Kỳ Dã đi.”
“Nếu anh sợ chết thì đã không vào con đường này.”
“Em sợ!” Cô kéo tay áo hắn và khẩn khoản van nài. “Em biết tại sao anh lại
muốn đối đầu với hắn. An Dĩ Phong, anh vì em, em hiểu. Anh tốt với em,
em hiểu! Nhưng chuyện của em, em sẽ dùng cách của em để giải quyết,
không cần anh phải lo lắng.”
“Em hãy tin anh, anh sẽ giúp em báo thù.”
“Có báo được thù thì anh ấy cũng không thể sống lại… nhưng anh thì nhất
định phải sống! Coi như là vì em, dù thế nào đi nữa thì anh cũng phải
sống.” Cô lắc lắc tay hắn. “Đồng ý với em đi.”
Hắn ôm đôi vai mềm mại của cô nói dịu dàng: “Được! Anh đồng ý!”
“Vậy anh giảng hoà với Trác Diệu đi nhé, đừng gây sự với hắn nữa.”
“Được rồi!” Cô nở nụ cười hài lòng với hắn, nụ cười rất thuần khiết, rất chân thành. Hắn ngây dại nhìn cô, đưa tay với chiếc mũ y tá trên đầu cô xuống. Mái tóc dài của cô xoã
xuống bờ vai, trong chiếc váy đồng phục y tá màu trắng, cô càng trở nên
quyến rũ…
Ngón tay hắn luồn qua những lọn tóc xoăn của cô, giữ chặt lấy gáy cô…
Tư Đồ Thuần nhận thấy anh mắt si mê của hắn, cô bất an lùi về phía sau: “Muộn lắm rồi, anh ngủ đi, tối mai em lại đến thăm anh!”
Vừa định đứng dậy thì An Dĩ Phong kéo tay cô lại: “Thuần à, em mặc đồ y tá đẹp hơn mặc cảnh phục đấy!”
“Vậy sao?” Cô cúi xuống chỉnh lại chiếc váy liền trắng tinh, thẹn thùng nói: “Vậy thì lần sau mỗi lần gặp anh, em sẽ mặc như thế này nhé!”
“Không cần phải thế!”
“Tại sao?”
“Em đã xem bộ phim này chưa?”
“…”
Hắn liếc nhìn những đường cong trên cơ thể cô, rồi nói: “Sự quyến rũ của phái đẹp!”
“…”
“Lúc em mặc cảnh phục, lúc lại mặc bộ đồ y tá này, cho dù khả năng kiềm chế
của anh có tốt đến mấy cũng sẽ…” Hắn nâng khuôn mặt không giấu nổi sự
thẹn thùng của cô lên, giọng nói dịu dàng trầm ấm. “… không thể thoát
khỏi sự hấp dẫn.”
Cô cố kéo tà váy ngắn qua đầu gối, nhưng kéo
thế nào cũng không thể che được đôi chân thon thả, trắng ngần kia. Cô
ngẩng lên nhìn ánh mắt đầy ham muốn của hắn. Cô chưa kịp phản ứng gì, An Dĩ Phong đã đặt đôi môi khát khao cháy bỏng của mình lên môi cô.
Trong nụ hôn tới tấp của hắn, cô nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt lại. Không cho cô cơ hội phản ứng, thân hình tráng kiện của hắn đã ở trên người cô.
Nụ hôn khao khát bỏng cháy của hắn không dịu dàng, nhưng cũng không thô
bạo như lần đầu tiên. Cô chủ động hé miệng để lưỡi hắn tiến vào trong,
quyện với lưỡi cô, đánh thức mọi cảm xúc trong cô…
Khi nụ hôn lên đến đỉnh điểm, tay hắn từ trên bờ vai cô di chuyển từng chút từng chút
xuống phía dưới, qua vòng ngực, vòng eo mềm mại, đến đùi… rồi ngón tay
lạnh ngắt của hắn lại từ đùi di chuyển dần lên trên. Cô giật mình, khép
hai chân lại, toàn thân run rẩy theo những ngón tay lạnh ngắt của hắn…
Đang đê mê trong nụ hôn nồng cháy, cô bỗng mở mắt như vừa bừng tỉnh từ cõi
mộng, nhìn khuôn mặt hắn ở cự ly rất gần, khuôn mặt của người đàn ông mà cô ngày đêm nhớ thương đang hôn cô… cô chợt cảm thấy hoang mang… Lầu
đầu tiên trao thân cho hắn, lại là ở trên chiếc giường inox cứng nhắc
trong bệnh viện này sao?
Cô biết mình không thể lấy hắn, vì thế
ngay từ đầu khi quyết định đến với tình yêu không có kết cục này, cô đã
chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ cần An Dĩ Phong muốn, cô sẵn sàng trao thân cho hắn bất cứ lúc nào.
Nhưng trong bệnh viện cũ nát này, trong căn phòng chật hẹp đầy mùi khó chịu này thì thật chẳng có chút lãng mạn nào.
An Dĩ Phong thấy khuôn mặt bàng hoàng của cô, khẽ buông môi cô rồi hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, em…” Cô thở gấp gáp, run rẩy nói. “Em hơi sợ, lần đầu tiên…”
“Lần đầu tiên? Em… chưa từng… với anh ta sao?”
Cô lắng lại, mở miệng nhưng không nói nên lời, lắc lắc đầu.
An Dĩ Phong chống tay ngồi dậy, ánh mắt không còn hưng phấn như cô tưởng
tượng. Cô nghĩ