
ật gật đầu.
Cô nói tiếp giọng nhỏ hơn, "Hơn nữa trông con lúc
này không được đẹp cho lắm, không muốn để anh ấy thấy".
Đúng là rất có lý, mọi
người trong phòng chờ sinh lúc đó đều bật cưòi.
Cưòi một lúc bà Tiền đưa tay lên lau nước mắt, con gái
bà từ nhỏ đã rất tự lập, do yêu cầu của công việc nên ba cô thường xuyên đi
công tác vắng nhà, còn bà bận rộn với việc dạy học ở trường, bận rộn tới mức
chẳng lo được việc nhà, từ rất nhỏ Tề Mi đã biết tự mình đi học, đi học về nấu
cơm tự ăn, làm xong bài tập thì lên giường đi ngủ sớm, thành tích học tập luôn
rất tốt, khi vào đại học cũng tự mình thu xếp đồ đạc chuyển vào ký túc xá sống,
chưa bao giờ khiến bà phải lo lắng điều gì.
Truóc đây bà cảm thấy như thế rất ổn, sau này khi tốt
nghiệp ra công tác cô vẫn đi về một mình, mua một căn hộ chung cư để sống một
mình, tự nhiên như không, khiến bà bắt đầu cảm thấy có vấn đề.
Con gái bà là luật sư chuyên thụ lý những vụ án li
hôn, thực ra trong lòng bà không tán thành lắm, chỉ vì sợ cô quá quen với việc
sống một mình, sau này tuổi ngày càng lớn, nhìn bộ dạng thì đúng là định sống
cô đơn cả đời, bà sợ cô thật sự sẽ cô độc một mình cho tới già. Cô con gái chưa
bao giờ khiến bà phải bận tâm lo lắng giờ lại khiến bà đau đầu vì việc chồng
con.
Tính cách Tề Mi độc lập, lại thành công trong sự
nghiệp, nếu cô quyết tâm theo đuổi chủ nghĩa độc thân, thì nói thật là bà và
ông Diệp cũng không biết phải làm thế nào.
Lo lắng cũng vô ích, may mắn sau này lại xuất hiện anh
chàng Thành Chí Đông.
Thật đúng là may mắn, thấy con gái bắt đầu có những
biểu hiện của một người phụ nữ, sau đó cuối cùng thật sự chấp nhận sự tồn tại
của một nửa còn lại bên cạnh mình, bà cảm kích vô cùng.
Bà đang mải mê nghĩ thì tay bị ai nắm chặt.
Cảm thấy rất đau, Diệp Tề Mi túm chặt tay mẹ không
chịu buông, mắt bà ướt nhòe, nhưng không phải vì đau lòng, mà ngược lại còn
sáng rực lên. Đúng lúc đó thấy mẹ quay sang nhìn mình, Diệp Tề Mi kinh ngạc,
“Mẹ, mẹ khóc đấy à? Thật ra con vẫn ổn mà", nói xong không chịu được lại
khẽ rên lên vì đau, "Bác sĩ ơi, còn phải đợi bao lâu nữa?".
Haizz, thật hết cách với cô. Mỉm cười, bà Tiền nhìn
con gái lắc đầu.
Cuối cùng khi đứa bé ra đời thì Diệp Tề Mi cũng mệt
mỏi tới kiệt sức, nghe thấy tiếng khóc quay đầu sang nhìn, bác sĩ ôm một bọc
nhỏ tròn tròn tới cạnh cô, "Là một bé trai, nào bắt tay mẹ đi nào".
Em bé mới sinh có khuôn mặt nhỏ xíu ửng đỏ, ngoác
miệng ra khóc cật lực, hai mắt khép chặt thành một đường thẳng, giọng rất to.
Tiếng khóc to như vậy, đúng là một nhóc kẻ cướp...
Đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ xíu kia, Diệp Tề Mi lại
một lần nữa yếu mềm chảy nước mắt.
Cô cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc, một thòi gian dài
như vậy, thấy rất nhiều mà cũng trải nghiệm rất nhiều, vào giây phút đó cô đã
hiểu ra rằng, một người phụ nữ mạnh mẽ tới mức có thể trở thành Nữ hoàng là một
chuyện rất đáng kiêu ngạo, nhưng niềm vui lớn nhất của người phụ nữ thực ra chỉ
đơn giản là làm một người phụ nữ thật sự mà thôi.
No 3.
Rất lâu sau đó...
Cũng không lâu lắm, nửa năm sau đi.
Hành lang của tòa nhà văn phòng trải thảm màuxám, bước
lên có cảm giác mềm mềm xốp xốp, hai bên là phòng họp và khu phòng làm việc,
lúc này là mười giờ sáng, giờ này đa phần mọi
người đang vùi đầu vào làm việc,
người đi lại không nhiều, xung
quanh rất yên tĩnh.
Daisy ôm tập tài liệu bước ra từ một căn phòng, mục
tiêu rất rõ ràng, vừa bước được một bước thì kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng.
Trên thảm có một thứ gì đó nho nhỏ màu xanh ngọ nguậy,
thứ đó khá thấp, không cúi đầu xuống thì không thể để ý thấy.
Thở dài, Daisy ngồi xổm xuống bế nó lên, đứa nhóc thơm
mà mềm, không hề sợ người lạ, ngược lại còn thích chí cười toe toét, hai má nó
phúng phính như con búp bê đồ chơi, ôm trong tay không có cảm giác thật.
Daisy bế cậu bé trong tay đi lên phía trước, cửa phòng
họp khép hờ, bên trong toàn những nhân vật cấp quản lí, Thành Chí Đông ngồi ở
đầu bàn làm chủ tọa, vừa xem tài liệu trong tay vừa nghe báo cáo.
Lại thở dài, Daisy thả cậu bé đang bế trong tay xuống,
điều chỉnh lại hướng bò cho cậu bé, cuối cùng vỗ vỗ vào cái mông đóng bỉm đó
đẩy nhẹ một cái.
Lập tức cậu bé lắc lư bò lên phía trước, tốc độ khá
nhanh, mục tiêu chính xác, trong chớp mắt đã bò vào bên trong phòng họp.
Nó bò dưới gầm chiếc bàn dài, dưới đó vô cùng rộng
rãi, tất cả nhân viên cấp quản lí đều đã tạo thành thói quen, khi vào họp đều
để chân gọn gàng dưới ghế, không ai vắt ngang vắt dọc.
Cuối cùng cũng bắt được mục tiêu, túm lấy gấu quần của
ai đó cậu bé cố gắng ngồi dậy, không được, thử lại lần nữa, vẫn không được, nó
bắt đầu khó chịu, thế là ngoạc mồm ra khóc.
Một đôi bàn tay lớn thò xuống, chỉ một nhấc đã bế bổng
cậu bé lên, Thành Chí Đông nói với con trai, "Tiểu Quả, con đói rồi phải
không?".
Những người ngồi hai bên bàn đều thở phào, bắt đầu nở
nụ cười nhẹ nhõm, Thành Quả là khách thường xuyên của phòng họp này, họ vô cùng
chào đón sự xuất hiện hết sức đúng lúc của cậu bé, đặc biệt là khi Thành Chí
Đông bắt đầu cười, b