
giọng nói lẫn các ngón tay đều run bần bật, cô gái trả lời lắp ba lắp
bắp, "Em, em chính là Daisy".
Sắp không tự đỡ được cơ thể mình nữa nhưng Diệp Tề Mi
vẫn cố gắng trấn tĩnh trả lời cô, "Vậy thì tốt rồi, tài liệu ở trong túi,
có thể giúp chị gọi xe tới bệnh viện không, còn nữa, báo cho Thành Chí Đông hộ
chị".
Vốn đang tay chân luống cuống không biết làm gì, nghe
theo lời chỉ đạo của cô, Daisy bắt đầu thực hiện từng bước một, cẩn thận đỡ cô
vào ngồi trên ghế sofa trong phòng Thành Chí Đông, sau đó lao đi gọi điện
thoại.
Hôm nay Thành Chí Đông đã nổi trận lôi đình ở nhà máy.
Thiết bị mới được vận chuyển từ Đức về lắp đặt không
tới nơi tới chốn, lô sản phẩm đầu tiên không phù hợp với quy cách, sáng sớm đã
nhận được điện thoại báo, anh vội vàng xuống nhà máy, xưởng trưởng và trưởng
phòng chất lượng đợi ở cửa từ sớm, mặt mày trông rất khó coi.
Vừa tới nơi anh lập tức triệu tập cuộc họp ngay tại
chỗ, khi nổi giận thực sự, anh bắt đầu cười khi nói.
Ánh mắt anh sắc lạnh, đám người có mặt lúc đó đều cảm
giác như nhiệt độ đang xuống thấp, đang là mùa thu, trong phòng chỗ nào cũng
lắp điều hòa hai chiều, sao cảm giác lạnh tới thấu xương.
Đang họp giữa chừng thì bên ngoài có người chạy vào,
thấy tình hình trước mắt cũng không có ý định dừng bước, thở dốc chạy tới trước
mặt Thành Chí Đông.
"Chuyện gì vậy?". Bị làm phiền, giọng Thành
Chí Đông nghe rất đáng sợ.
Những người khác đều nhìn anh chàng kia với ánh mắt
thông cảm, thậm chí có người có ý tốt còn bắt đầu cầu nguyện cho anh ta.
"Tổng giám đốc Thành, trên văn phòng có điện
thoại tìm anh".
"Ai? Nói vói anh ta là tôi không rảnh".
Lông mày nhíu lại, Thành Chí Đông quay đi định nói
tiếp nội dung còn dang dở.
"Daisy gọi tới, việc rất gấp".
Anh chàng kia vội vàng túm lấy anh, cao giọng gây chú
ý.
Mọi người không hẹn mà cùng đưa tay lên lau mồ hôi, ai
cũng cúi gằm mặt nhìn xuống.
"Có việc gì cậu cứ nói thẳng ra" . Không
quay lại, Thanh Chí Đông trả lời ngắn gọn.
Có thể nói thẳng ra thật sao? Nhìn khắp xung quanh một
lượt, anh chàng kia hít một hơi thật sâu, “Tổng giám đốc, Daisy nói vợ anh sắp
sinh rồi, hỏi anh có thể quay về ngay không?".
Toàn bộ âm thanh và cử động đều đột ngột ngưng lại,
trước các con mắt đổ dồn về phía mình, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt Thành Chí
Đông, mặt biến sắc, anh co chân chạy ra ngoài.
Anh phóng xe như bay trên đường, bấm điện thoại gọi
cho Tề Mi, không có ai nghe máy, lại gọi cho Daisy, nghe xong màn báo cáo lắp
ba lắp bắp của cô sắc mặt anh rạng rỡ, phải một lúc sau mới thốt ra một câu
"Là cô yêu cầu cô ấy mang tài liệu tới phải không?".
Oan uổng quá...! Tim vẫn đang đập như đánh trống trong
lồng ngực, Daisy ngay lập tức cảm thấy bầu trời trở nên u ám, "Không,
không, em đã nói là em sẽ tới lấy nhưng chị ấy từ chối!".
Thành Chí Đông đã vòng xe vào khu đỗ xe của bệnh viện,
không nói nhiều nữa, anh mở cửa xe nhảy xuống, sải bước đi vào bên trong.
Diệp Tề Mi đã được đưa vào phòng sinh, Daisy đang cắn
chặt môi đứng ngoài phòng chờ, nhìn thấy anh lập tức chạy tới.
Không có thời gian nghe cô nói, anh đi tìm gặp thẳng
bác sĩ, bệnh viên tư này dịch vụ khá tốt, anh đã đưa Diệp Tề Mi tới đây khám
thai nhiều lần nên mọi người ai cũng biết, đúng lúc đó y tá trưởng cũng vội
vàng chạy lại, vừa cười vừa trấn an anh, "Sinh trước hai tuần cũng là bình
thường, giờ chị nhà đang ở trong phòng chờ sinh, anh có muốn vào không?".
Vớ vẩn, đương nhiên là anh muốn vào rồi.
Còn chưa kịp trả lời thì đầu hành lang bên kia có
tiếng ai gọi, lần này là ông bà Diệp, nhận được điện thoại vội vàng tới ngay,
vừa tới gần anh bà Tiền đã hỏi: "Chí Đông, thế nào rồi?".
Mặt Thành Chí Đông trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ
hôi, ông Diệp thấy vậy liền nhớ tới hình ảnh của mình năm đó, bước lên vỗ vỗ
vai anh, "Không sao, không sao, ngày trước mẹ Bảo Bảo sinh rất dễ, Bảo Bảo
cũng sẽ không có chuyện gì đâu".
Bên ngoài náo nhiệt thế nào thì cũng không làm ảnh
hưởng tới Diệp Tề Mi, lúc này cô đang nằm trên giường nghiến chặt răng chịu
đựng mỗi lần cơn đau thúc tới thì mơ hồ nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng ai
nói nhỏ, "Anh Thành, mời anh vào phòng diệt khuẩn trước đã".
Đột nhiên cô mở trừng mắt túm lấy bác sĩ, "Không
được, không được để anh ấy vào, tôi sẽ tự sinh".
Có vào hay không thì cô cũng phải tự sinh thôi, làm gì
có ai tốt số tới mức tìm người vào sinh hộ chứ? Bác sĩ y tá mặt mày đăm chiêu,
nhưng thấy vẻ mặt kiên quyết của cô, đành chạy ra ngoài thông báo với Thành Chí
Đông.
Cuối cùng ngườỉ vào là bà Tiền, bà cúi đầu vỗ nhẹ vào
vai cô gọi Bảo Bảo, đầu tóc đã mướt mồ hôi, Diệp Tề Mi nhìn thấy mẹ không kìm
được kêu lên.
"Mẹ ơi, đau quá".
Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng vừa yếu đuối vừa mỏng
manh như lúc này của con gái, bà Tiền thấy tim mình đau nhói nhưng ngoài mặt
vẫn tươi cười, "Phụ nữ sinh con đều đau như vậy đấy, sao con lại không
muốn cho Chí Đông vào?".
"Trước đấy anh ấy đã lo lắng như thế, con sợ anh
ấy sẽ xỉu mất".
Nói cũng đúng, bà Tiền nhớ lại bộ dạng của Thành Chí
Đông, tỏ vẻ thông cảm g