Old school Easter eggs.
Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện

Nữ Hái Hoa Tặc Ngoại Truyện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321880

Bình chọn: 8.00/10/188 lượt.

ột cách thống khoái.

Nhưng là… Ta không muốn bị bắn thành một con nhím nha…

Quá xấu.

Bên kia Lãnh Lạc đã giải á huyệt, Lăng Đằng Vân đỡ

hắn, máu phun tại ao nước, đỏ sậm một mảnh, hắn khàn khàn nói đi!!!!!

Ta cười khổ còn chạy đi đâu được.

“Dạ Lưu Ly.” Nhiếp Kiềm ở phía sau mở miệng, thanh âm

hắn rất có lực mang theo sự chờ đợi mang theo sự lo lắng: “Nếu như ngươi đồng ý

quy thuận điện hạ, phế bỏ một thân võ công, điện hạ đáp ứng tha chết cho

ngươi.”

Nhâm Thương Long không ngừng ý bảo ta đáp ứng, Lãnh

Lạc cùng Lăng Đằng Vân lẳng lặng nhìn ta vững chân ổn định trên tảng đá tại bờ

ao, một lát sau ta nghe thấy chính mình nói: “Nhiếp tướng quân, Nhâm giáo chủ,

các người cùng lên đi. Đừng cho ta chết trên tay bọn đạo chích này.”

Thái tử biến sắc, Nhâm Thương Long với ánh mắt “Quả

nhiên là như thế” nhìn Nhiếp Kiềm hai người trầm mặc một lát rồi chậm rãi bước

đến.

Lưu Ly đao đã thấm đẫm máu tươi, trên tay ta máu ướt

sũng. Thân thể bắt đầu chết lặng, không còn sự linh hoạt như lúc đầu.

Ta len lén dùng ngân châm trên tai đâm vào huyệt vị,

tiềm phát sức lực cuối cùng. Thế nhưng mặc kệ làm gì, cũng không phải đối thủ

của bọn họ. Đây là một trận tỉ thí không có phần thắng.

Đao của ta đánh bay trường kiếm của Nhiếp Kiềm, thì

Thiên Nhân trảm của Nhâm Thương Long tại bên hông ta lôi ra một đường vết

thương dài, máu phun lên tay hắn, lão tử nhe răng nhếch miệng, tiện tay điểm

huyệt cầm máu, Nhâm Thương Long lại xé vạt áo giúp ta băng bó, Nhiếp Kiềm yên

lặng nhìn ta, nói đáp ứng.

Ta cười lắc đầu, Nhâm Thương Long kéo ta vào trong

ngực, cực nhanh mà gói kỹ lưỡng vết thương bên hông ta. Hắn cởi áo choàng khoác

trên người ta, đột nhiên cười rộ lên: “Nhiếp Kiềm, ta không đánh.”

Nói xong nắm tay của ta thật chặt, dường như hạ quyết

tâm kiên quyết lập lại một lần nữa: “Ta không đánh.”

Nhiếp Kiềm đưa tay chạm vào vết máu nơi khóe môi ta,

đột nhiên xoay người quỳ gối trước mặt Thái tử: “Điện hạ xin buông tha nàng.”

Tứ hoàng tử thật lâu sau mới nói: “Nếu như không tha

thì thế nào?”

“Thần…” Nhiếp Kiềm nắm tay thành quyền cúi đầu: “Thần

cũng không biết sẽ thế nào?”

Ta nghĩ chúng ta đều điên rồi.



Hắn thực sự buông tha ta, làm một đế vương, việc này

đây không thể nói là rất khoan dung để mô tả. Hoặc là bởi vì hắn còn cần Nhiếp

Kiềm cùng Nhâm Thương Long?

Nhâm Thương Long làm tổn thương lão tử rất nặng, nhưng

còn không đến mức nằm trên giường không dậy nổi. Tại quan phủ ở hơn mười ngày,

mấy tên gia hỏa kia một tấc cũng không rời coi giữ lão tử, mấy loại thuốc thang

không màng giá cả , tiền rót loạn vào.

Cho nên chờ bọn hắn vừa đi khỏi lão tử bật người dự

định len lén trốn.

Lão tử muốn đi tái ngoại xem ánh sáng cực Bắc!!!!!!

Còn chưa đi ra cửa lớn đã bị Nhâm Thương Long khiêng

trở về, sau đó lại sát khí nặng nề mà truy hỏi lão tử vấn đề cũ rích: “Ngươi

rốt cục gả cho ai?”

Bàn tay từ quần áo hắn theo đi vào, trên bộ ngực rắn

chắc của hắn lên xuống. Hắn lại hưởng thụ khép nửa mắt, sau đó nhẹ nhàng cầm

tay kia của lão tử, bắt đầu dụ dỗ: “Gả cho ta đi Ly Ly, ngươi không thích triều

đình, ta mang ngươi về Ma giáo. Sau đó ngươi giao cho ta nuôi, muốn ngủ bao lâu

thì ngủ bấy lâu, muốn mua cái gì thì mua cái đó, ngoại trừ nam nhân muốn đùa

giỡn cái gì thì cứ đùa giỡn. Sau đó còn tặng thêm Ma giáo đầu bài nam sắc, đồng

ý đi? Đồng ý đi?”

“…”

Vị này chân trước vừa mới đi, Nhiếp Kiềm lại tiến đến.

Lão tử lập tức giả bộ ngủ, hắn an vị bên giường, ngón tay lướt qua mặt lão tử,

nói: “Đừng giả bộ nữa, một chút cũng không giống.”

Còn không có mở mắt ra đâu, hắn đã hôn lên môi lão tử,

sau đó ở trên cổ liếm liếm cắn cắn hết nửa ngày, nói: “Gả cho ta đi Dạ Lưu Ly,

ta nghiêm túc. Tin tưởng ta, ta sẽ coi trọng ngươi, cao hơn cả sinh mạng của

mình.”

O.O

Sau đó Lăng Đằng Vân tiến đến, trên người lão tử chà

xát hết nửa ngày, sau cùng nói gả cho ta Lăng Vân sơn trang tất cả cho ngươi,

nếu như ngươi muốn dùng vàng khối xây một cái Từ Trữ cung cũng không thành vấn

đề vân vân… và vân vân …

Vị này vừa mới đi mất, Lãnh Lạc bước đi vào. Cũng

không quản lão tử, cầm cái thuốc mỡ gì không biết, nhẹ nhàng bôi bên hông lão

tử: “Đây là băng cơ ngọc nhan tán, nghe nói có thể tiêu trừ bất cứ vết sẹo

nào.”

Lão tử cảnh giác nhìn hắn: “Ta sẽ không gả cho ngươi.”

Hắn vẫn như cũ cười đến vân đạm phong thanh, gần như

sủng ái tay quấn tóc ta, đột nhiên nói: “Như vậy, ta gả cho ngươi đi.”

“Hả?”

Hắn nhẹ nhàng ôm ta kéo vào trong lòng, cằm đính trên

đầu ta, cúi đầu nói: “Ta gả cho ngươi, theo họ của ngươi, mạng cũng của ngươi.”

Lão tử một mặt nắm thắt lưng tinh tráng của hắn, một

mặt tính toán, cái này… Nghe không tệ ha.

Vì vậy ngày đó, khi Nhiếp Kiềm, Nhâm Thương Long, Lăng

Đằng Vân trở lại, lão tử ôm vai Lãnh Lạc nói cho bọn họ ta sẽ không gả cho các

ngươi nữa, ta cưới hắn.

Sau đó vài người đều mặt hướng về nhau.

Qua nửa ngày, Nhiếp Kiếm than thở: “Thôi thôi, Dạ Lưu

Ly, kiếp trước Nhiếp Kiềm mắc nợ ngươi. Cùng nhau cưới đi.”

Nhâm Thương Long: “Ha, cái này cũng rất thú vị. Bản

tọa cũng gả cho