
i.”
Ta kéo kéo áo lông trên người, cho nó thêm quấn chặt
ta: “Nàng không tin, công chúa mười ba tuổi, vẫn được mọi người nâng trong lòng
bàn tay, ra đi, tại sao phải ra đi? Kết quả… Ngươi biết hoàng hậu nói như thế
nào không? Bà nói con à,vậy con còn quay về làm gì. Con nếu như đã chết thật
tốt, con nếu như đã chết thật tốt. Mỗi người đều xem ta như vậy, Lãnh Lạc,
ngươi xem kỳ quái cỡ nào, ta một thân hoàn bích trở về, thế nhưng mọi người đều
nói ta nếu như đã chết thật tốt.”
Bọn họ không nói lời nào, Lãnh Lạc đem ta xốc lên ôm
vào trong ngực, thấp giọng nói sau đó thế nào?
“Sau đó phụ hoàng bí mật hạ chỉ… Đem vàng bạc phong bế
miệng mũi công chúa nhập nghiệm, đối ngoại tuyên bố công chúa trinh liệt, thà
chết bảo vệ trong sạch. Vì vậy vài chục năm sủng ái, phút chốc mất đi. Hoa Mạt
Ly lúc gần đi tặng ta viên Bế khí tán, làm cho ta còn sống.”
Ta vuốt ve Lưu Ly đao trong tay, cười đến bi thương:
“Lãnh Lạc ngươi biết không, kỳ thật trong nháy mắt từ trong cung đi ra, ta thật
là dự định tự vận, đao ở giữa yết hầu để lại dấu ấn rất sâu. Thế nhưng hiện tại
ta nghĩ buồn cười. Tự tay giết chết chính con mình, chỉ là vì giữ gìn thứ
tôn quý hoàng thất nực cười đó.”
Ta từ trong lòng hắn ngồi xuống, tuyết rơi xuống đầy
người. Ta cười nói chúng ta trở về đi. Nhiếp Kiềm đột nhiên nói: “Ly Ly ngươi
sẽ không tha thứ cho Thái tử sao?”
Ta nhẹ nhàng mà chụp một bông tuyết, nói còn quan
trọng sao. Khi nói mấy lời này, ta nhớ khi còn bé, hắn giúp ta bắt một con thỏ
con, thiếu chút nữa rớt xuống vách núi chết.
Đúng vậy đều không quan trọng nữa, e rằng trải qua
nhiều năm, hắn không còn là Tứ ca ban đầu của Trường Trữ, cũng giống như ta
không còn là Trường Trữ xưa kia.
Đáng cười chính là, ta so với hắn hạnh phúc hơn.
Ta quay đầu lại, cuối cùng liếc mắt nhìn về chùm tia
sáng thất sắc chập chờn, sắc trời tảng sáng.