
ngươi.”
Lăng Đằng Vân: “Ta không sao cả a, ngươi gả ta cưới,
ngươi cưới ta gả.”
Sau đó Nhâm Thương Long hỏi ai lớn ai nhỏ đây?
Tiếp đó mấy người kia bắt đầu nói nhao nhao ồn ào lên.
Lão tử đau đầu vân vê huyệt thái dương… Ta, ta còn phải nhìn ánh sáng cực Bắc
nữa…
Trận này nghi thức rất khác biệt, ta cho rằng không
bao nhiêu người tham gia. Thế nhưng sau lại mới biết được Nhiếp Kiềm cùng Nhâm
Thương Long bí mật hạ lệnh: “Nhận được thiệp mời người không đến nhất loạt xử tử.”
Hôn lễ thanh thế quy mô, từ nay về sau thiên hạ đều
biết.
Lăng Đằng Vân ra tiền, Nhiếp Kiềm cùng Nhâm Thương
Long ra danh sách, còn lại mọi chuyện đều do Lãnh Lạc để ý. Mấy người kia cùng
ta đều rất lười.
Trong lúc mẹ của Lăng Đằng Vân lại ầm ĩ quá, nàng nói
là một đầu đâm chết linh tinh các loại, Lăng Đằng Vân chỉ nói cho nàng: “Xin
lỗi, xin lỗi mẹ, cho hài nhi tùy hứng một lần này đi.”
Ngày nào đó, ta mặc y phục tân lang, người được phái
đến còn dự định đeo trước ngực lão tử một đóa hoa đỏ thẫm, bị lão tử một chưởng
đánh ra. Sau đó Lãnh Lạc mấy người bọn họ một thân máu đỏ, che khăn voan đỏ,
muốn bao nhiêu kiều mỵ có bấy nhiêu kiều mỵ.
Người bốn phía không nhận ra chấp tay với lão tử nói
chúc mừng chúc mừng a. Mấy người ngày thường thần long thấy đầu không thấy đuôi
cũng đưa tới quà mừng. Phỏng chừng chuyện này đủ cho toàn bộ Trung Nguyên bát
quái một đoạn thời gian.
Buổi tối khi vào động phòng, phát hiện làm tân lang
thật không dễ dàng. Mấy người bên ngoài muốn đem lão tử quá chén. Kết quả toàn
bộ nằm úp sấp xuống.
Lung lay lắc lắc mà vào động phòng, có bà mối cầm một
vật như đòn cân muốn lão tử đem đầu giở khăn ra, lão tử run rẩy nơm nớp giở ra,
may là không cho bọn hắn trang điểm, nếu mổi người còn bôi trét nồng nặc son
phấn, một phen này lão tử sợ ói hết cả rượu vừa uống ra.
Lãnh Lạc nửa đỡ ta, tiếp nhận rượu nha đầu đưa qua,
cười nói: “Sau này đều là người cùng một nhà.”
Mấy tên kia ít khi không có la lối ầm ĩ, ngược lại
cùng lão tử giao tay bắt đầu uống. Sau đó lại bắt đầu nhao nhao, tranh luận vấn
đề phi thường ái muội: “Chúng ta có bốn người, nàng có thể chịu được sao!!!”
Lão tử thật sự uống hơi nhiều, quên mất lời xưa dạy
họa là từ miệng mà ra: “Không việc gì, ta sẽ thải dương bổ âm.”
Kết quả lời nói vừa rơi xuống, bị bốn người ấn trụ
đánh cho một trận ngon lành.
Ta dự định đi tái ngoại xem Bắc cực quang.
Bốn người đều ngưng việc trong tay xuống, tỏ ý muốn đi
theo. Ta liếc mắt một lượt: “Mang bọn ngươi có ích lợi gì?”
Lăng Đằng Vân đương nhiên nói không mang theo ta ngươi
có tiền đi sao?
Nhâm Thương Long vung Thiên Nhân trảm lên không
mang theo ta ngươi biết đường sao?
Lãnh Lạc như cũ thản nhiên: “Mang theo ta tuyệt đối an
toàn.”
Nhiếp Kiềm lại giở trò vô sỉ: “Không mang ta theo ta
không cho giấy thông hành xuất quan, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.”
Chúng ta: — —.
Chúng ta hướng tới Tuyên Thành quan gần một tháng, rốt
cục tìm được khách sạn bình dân như lời Hoa Mạt Ly nói. Thế nhưng ta bắt đầu
hoài nghi… Trời lạnh như thế, thực sự sẽ có người không ngủ lại đi ra ngoài
hứng gió Tây Bắc xem ánh sáng cực Bắc sao sao sao sao sao sao……
Thực sự rất lạnh, tuyết rất lớn, gió thổi loạn ào ào.
Ban đêm lão tử trốn ở trong chăn thương cảm như vậy mà
nhìn mọi người trước mặt: “Thực sự phải đi ra ngoài a?”
Mấy người xông lên vuốt ve an ủi một trận, sau đó đem
lão tử kéo lên, dùng áo lông bao lại, ôm ra ngoài.
Chúng ta ở trên băng hà dừng lại, mặt sông kết một lớp
băng dày, tuyết rơi nhiều ta thấy được ánh sáng cực Bắc. Chùm tia sáng bảy màu
trải qua khúc xạ trên sông băng, hình thành một thế giới mộng ảo quay xung
quanh.
Đêm, rất yên tĩnh. Chỉ còn lại gió tuyết gào thét.Năm
người lơ đãng dựa cùng một chỗ, cảm thán tạo vật thần kỳ. Tại kiếp phù du này,
tất cả đều là hư ảo.
Nhiếp Kiềm đem áo choàng cởi xuống trải trên mặt đất,
vài người ôm đầu gối mà ngồi. Tuyết rơi không tiếng động, thế giới vắng vẻ.
Chúng ta mang theo rượu, chơi trò oản tù tì, Lãnh Lạc
dụ ta nói một chút về quá khứ, kết quả bị ta moi ra rất nhiều. Ví dụ như là vì
sao làm bộ khoái, trước đây có nữ nhân khác hay không các loại.
Sau đó đến lượt Nhiếp Kiềm kết quả rút ruột ra
hắn trước đây có một lần nằm mơ thấy bệnh chết, có đi qua kỹ viện chơi thử.
Sau đó Nhâm Thương Long cùng Lăng Đằng Vân không lên
nữa.
Lãnh Lạc lại bắt đầu phân tích ăn khớp: “Ngươi gọi
Thái tử là Tứ ca, Thái tử chỉ có một em gái ruột, Trường Trữ công chúa. Căn cứ
theo hoàng cung ghi chép, vị công chúa này khi còn bé kinh tài diễm diễm,
cùng với Thái tử quan hệ rất tốt, thế nhưng mười ba tuổi bị…Cường đạo bắt cóc,
kiên trinh bất khuất, tự sát bỏ mình.”
Ta ngã vào trong lòng hắn, một đoạn việc xưa, oán hận
đã lạnh nhạt, nói ra như là chuyện cũ của người khác: “Nàng bị một hái hoa tặc
tên là Trần Phong bắt đi. Khi ra khỏi hoàng cung bị Hoa Mạt Ly ngăn cản, khi đó
nàng xin hoa Mạt Ly thả mình trở về, Hoa Mạt Ly cười đến rất kỳ quái, Hoa Mạt
Ly nói cần gì như thế cho dù ta đem ngươi trở lại, ngươi thế nào cũng muốn ra
đ