
g bán thân
đâu.” Vừa nói, mắt phượng của hắn ai oán nhìn nàng.
Khóe miệng Bùi Mạch Ninh giật giật. Trong nháy mắt cảm động biến mất hầu như không còn, chỉ về phía trước nói: “Đi đi, chính là chỗ đó.”
Trở về chốn cũ, không ngờ lại có nhiều chuyện thay đổi như vậy, Bùi
Mạch Ninh cùng Phong Khinh Tuyệt lén lén lút lút trở về Bùi gia một
chuyến. Quả thực phát hiện cổng lớn Bùi gia đã bị niêm phong, trước cửa
cơ hồ là không có lấy một bóng người, ai nấy cũng sợ lai vãng qua đó lại bị khép vào tội khi quân, xúc phạm đến hoàng thất.
Gia nhân của Bùi gia bây giờ người đi
người mất, không còn bất kỳ ai, chỉ còn lại một đại trạch trống rỗng.
Bùi Mạch Ninh xoay mình phi thân đến gian phòng trước kia nàng từng ở.
Nơi đó sớm đã bụi phủ đầy một lớp, xem ra chuyện này không phải mới một
sớm một chiều.
Bùi Mạch Ninh tự nhiên không cảm thấy không chịu nổi. Nàng không thể
dễ dàng buông tha chuyện này được. Sức mạnh trong cơ thể ngày càng dâng
cao, hoàng cung kia đối với nàng bây giờ mà nói chẳng là gì cả.
Không đợi được đến nửa đêm, nàng cùng với Phong Khinh Tuyệt ẩn mình
đột nhập vào hoàng cung. Phong Khinh Tuyệt tùy ý bắt lấy một tên lính
tốt, bắt hắn khai ra nhà giam ở đâu, rồi thản nhiên cười một cái trước
khi thẳng tay cho một quyền.
Cũng may, những kẻ trong hoàng thất kia còn biết Bùi gia không phải
gia tộc bần hèn, cho nên cũng không giam giữ nơi ngục thất lạnh lẽo âm u mà là trong lãnh cung. Lãnh cung này không có gì đặc biệt, chỉ là vị
trí hẻo lánh, cả ngày không có lấy một ánh mặt trời chiếu được tới,
không gian lạnh ngắt như tờ, Bùi Mạch Ninh thậm chí có thể cảm giác được xung quanh có không ít du hồn oan khí nặng nề. Những oan hồn này có lẽ
cảm nhận được dương khí quá mạnh mẽ từ hai người nên hoảng sợ mà thoát
đi.
“Khụ ,khụ, khụ!” Những tiếng ho khan nặng nề truyền ra từ
trong lãnh cung, Bùi Mạch Ninh như cảm thấy gió lạnh thổi qua lòng mình. Thanh âm này rõ ràng là của Bùi Chính Vũ.
Môi khẽ mấp máy, nàng tức giận có chút không kiềm chế được,~ Hoàng
Phủ Kỳ, ngươi trêu chọc vào ai có thể, sao dám động vào người Bùi gia
chúng ta?
“Biểu ca, huynh ở đây giúp ta trông coi một chút, một mình ta đi vào trước.” Nàng cũng không muốn Phong Kinh Tuyệt vào lại khiến mấy người bọn họ bị hù dọa.
Phong Khinh Tuyệt nhún vai, lười nhác dựa vào ở cạnh tường, Bùi Mạch Ninh thấy thế mới bình tĩnh tiến vào trong lãnh cung.
Lãnh cung quả nhiên không khác gì tên gọi “Lãnh Cung” của nó. Từng
đợt khí lạnh xuyên thấu qua đôi bàn chân, Bùi Mạch Ninh hơi cắn môi,
bước nhanh chân. Chỗ này lạnh lẽo như vậy, không có ai trông nom, sao
đám người kia dám để Bùi Chính Vũ ở nơi thế này?
Nhịn xuống lửa giận trong lòng, Bùi Mạch Ninh đi vào nội điện. Rốt
cục nàng cũng đã nhìn thấy Bùi Chính Vũ. Giờ đây ông đang nằm mệt mỏi
trên giường, so với một Bùi Chính Vũ trước đây thì là cả một trời một
vực. Người ông gầy đi nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt xanh xao hơn, mày
nhanh nhíu lại , phảng phất như cố gắng chống chọi trong tra tấn hành hạ tinh thần.
“Phụ thân!” Bùi Mạch Ninh thấp giọng gọi nhỏ.
Bùi Chính Vũ lúc này mới phát hiện ra nàng.
Đôi mắt đang ảm đạm bỗng sáng lên, nét mặt của ông lộ ra vẻ vui sướng, nhưng rồi lại lập tức nhíu mày, lo lắng nói: “Ninh nhi, sao con lại ở đây? Khụ…khụ…. khụ ! Chẳng lẽ bọn họ cũng bắt nhốt cả con vào đây hay sao?”
Bùi Mạch Ninh chạy nhanh qua, dìu ông nằm ổn định lại mới nói: “Không! Con mới từ núi Tử Vi trở về. Thật không ngờ vừa về tới đã nghe tin dữ này! Phụ thân, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bùi Chính Vũ thở dài, sắc mặt có phần ưu thương: “Thương nhân
chính là như vậy! Cây to đón gió, triều đình sớm để mắt đến chúng ta từ
lâu rồi, nhưng ta lại không ngờ bọn họ lại dùng cách đó để ra tay!”
“Cách gì ạ?” Bùi Mạch Ninh nhíu mày.
“Hừ, vu cho chúng ta tội có ý đồ mưu phản! Thật là nói vớ nói vẩn, Bùi gia chúng ta nhiều thế hệ đều là kinh thương, không có người theo
quan, ở đâu ra chuyện có ý mưu phản chứ? Hoàng đệ muốn bắt Bùi gia chúng ta thì cứ việc nói thẳng, tùy tiện lấy cớ này thật oan uổng cho mấy đời Bùi gia chúng ta!” Bùi Chính Vũ vừa nhắc tới chuyện này thì vô cùng phẫn nộ. Ông không nghĩ đến việc Bùi gia đến thế hệ này của ông liền bị gắn cho một tội danh thiên địa bất dung.
Bùi Mạch Ninh mím môi, làm hoàng đế tránh không được sẽ có dã tâm, huống chi là Hoàng Phủ kỳ. Nàng thở dài hỏi: “Đại ca đâu ạ? Bọn họ đã làm gì đại ca rồi? Nhị ca có phải cũng đã trở về rồi không?”
“Bọn họ giam đại ca con ở chỗ khác, tránh chúng ta thông đồng bỏ trốn cùng nhau.” Bùi Chính Vũ bất đắc dĩ thở dài, lập tức lại tựa như nghĩ tới điều gì: ” Nhị ca con mấy ngày hôm trước cũng đã vào đây gặp chúng ta. Nó cũng hỏi qua con có bị bắt không, ta nói không có, nó mới nhẹ nhõm mà thở được
một hơi. Ta đây vừa vào lãnh cung, thân thể liền không được tốt, nếu
không có nhị ca con, chỉ sợ hiện tại khó lòng trụ nổi.”
Bùi Mạch Ninh im lặng.Thái độ của Bùi Mặc Hải, nàng cũng có thể đoán
được vài ph