
lại có được cơ hội hiếm có này. Đồng thời, điều
này đồng nghĩa với việc có thể đầu năm sau bọn họ sẽ phải xa cách hai nơi.
Họ ăn
cơm khá chậm, lúc này những nhân viên cuối cùng còn lại trong nhà ăn đều đã rời
đi. Lát sau, Giang Doãn Chính đứng dậy, gật đầu: "Mắt nhìn người của chú
xưa nay rất chuẩn, cảm thấy vừa ý với người nào thì đến lúc đó gửi danh sách
cho tôi là được rồi". Nói xong, anh lại cúi đầu liếc nhìn Lâm Nặc, nói:
"Mọi người từ từ ăn, tôi còn có việc xin phép đi trước", cả buổi trưa
đây là câu đầu tiên anh nói với cô.
Tiễn Từ
Chỉ An và Giám đốc Trương ra về, lúc Giám đốc Trương đi lấy xe, Lâm Nặc nói:
"Xem ra, anh có cơ hội học tập ở nước ngoài rồi".
Từ Chỉ
An nhìn bãi cỏ được cắt xén cẩn thận phía xa kia, bâng quơ hỏi: "Em và
Giang Tổng, thân nhau lắm à?".
Bị anh
hỏi, Lâm Nặc sửng sốt, suy ngẫm rồi nói: “Cũng thân…sao vậy?”.
Từ Chỉ
An vẫn nhìn cô, lại hỏi: “Thân lắm sao?”. Khoé anh nhếch lên nhưng dường như
lại mang ý châm biếm khó hiểu.
“Thân
lắm?”, cô nhíu mày càng thêm nghi hoặc: “Là ý gì vậy?”.
Từ Chỉ
An trầm mặc hồi lâu, rút bao thuốc từ trong túi áo ra, cô sững người: “Anh bắt
đầu hút thuốc lá từ khi nào vậy?”.
Ở
trường anh chưa bao giờ hút thuốc, động tác lúc này lại rất thuần thục, từng
làn khói thuốc lan toả từ miệng anh chợt khiến cô cảm nhận được phong thái
trưởng thành lạ lẫm.
Rít hai
hơi thuốc, Từ Chỉ An nói: “Hôm trời mưa to, em về nhà bằng cách nào?”.
“Hôm
nào?”
Anh
nhìn Lâm Nặc cười dửng dưng, “Mấy hôm trước, ngay tại đây, nếu như quan hệ giữa
em và anh ta đơn thuần là cấp trên và nhân viên bình thường thì sao anh ta lại
kéo tay em dẫn lên xe chứ?”.
Anh
bình thản nói, Lâm Nặc ngẩn người, một lúc sau mới hỏi: “Sao anh biết?”.
Nụ cười
trên môi Từ Chỉ An vụt tắt, “Vì hôm ấy anh cũng ở gần đó.” Anh không nói rõ
thật ra lần đó anh cố tình đi taxi đến đón cô nhưng lại chậm một bước vừa kịp
bắt gặp cảnh tượng đó.
Khi ấy,
cô và Giang Doãn Chính đang giằng co, tiếp đó Giang Doãn Chính xuống xe, nắm
chặt tay cô. Bởi đứng cách xa nên anh không nhìn rõ cảm xúc của hai người nhưng
động tác như vậy rõ ràng là sự cưỡng ép của người đàn ông với người phụ nữ.
Thêm
vào đó, bữa cơm này, tuy rằng từ đầu đến cuối Giang Doãn Chính không trò chuyện
cùng cô nhưng đôi lúc lại lộ ra ánh mắt khác lạ. Từ Chỉ An ngồi đối diện thấy
rõ mồn một.
Giám
đốc Trương phóng xe lên từ tầng hầm, chậm rãi lái qua, trông thấy hai người trò
chuyện ông không khỏi cố ý giảm tốc độ.
Lâm Nặc
đứng đó, cảm thấy bối rối, nếu thật sự tận mắt trông thấy, sao anh chẳng đề cập
đến dù chỉ một lần?
“Anh
đang nghi ngờ em ư?”, cô chợt cảm thấy hơi buồn.
“Vậy em
thì sao?”, Từ Chỉ An trừng mắt nhìn cô hỏi vặn, “Có thật sự đảm bảo mình không
hề có gì thay đổi?”. Anh không muốn thừa nhận thật ra mình bắt đầu lo lắng, nếu
như có chuyện đó, hoàn cảnh của anh vốn dĩ hiện nay chẳng thể so sánh với Giang
Doãn Chính.
Lâm Nặc
trố mắt ngẩn ra, há hốc miệng, chẳng thốt lên lời.
Liệu em
có dám nói rằng không có điều gì thay đổi không? Có dám nói rằng bản thân không
thật sự bị Giang Doãn Chính thu hút không? Dù chỉ một chút thoáng qua đi chăng
nữa nhưng e là cô đã phản bội lại tình cảm vốn có của mình.
Mãi đến
khi xe chạy khá xa, cô mới chậm rãi cất bước về văn phòng làm việc. Lúc lên
thang máy, cô nhận được tin nhắn của Từ Chỉ An.
Nếu
như anh ta thật sự có tình cảm với em thì sao? Em nghĩ sao khi trưa nay anh ta
đột nhiên nhắc tới việc đi tập huấn ở nước ngoài?
Thang
máy di chuyển lên từng tầng, Lâm Nặc đứng dựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo
khẽ nắm chặt chiếc di động. Chuyện tập huấn nước ngoài, cô ngỡ là chỉ thuận
miệng đề cập đến huống hồ Giang Doãn Chính và giám đốc Trương bàn luận chuyện
này cũng là điều dễ hiểu. Hiện giờ nghe anh nói vậy, cô chợt cảm thấy không
vui, những hoài nghi nhạy cảm này phải chăng không công bằng với người khác?
Cô suy
ngẫm rồi trả lời lại: Cứ cho là những gì anh nói là
thật, liệu anh có từ bỏ cơ hội này không?
Thật ra
chỉ vì tức giận nhất thời, nào ngờ sau đó cô chẳng nhận được tin nhắn trả lời.
Về đến
văn phòng, mọi người đều đang nghỉ trưa. Máy điều hoà giữa phòng đang chạy với
công suất lớn, thổi ra ngững luồng gió mát lạnh.
Vài ngày
sau, Lâm Nặc hỏi thăm mới biết, nhân viên được công ty cử đi tập huấn thường
phải làm việc ở nước ngoài khoảng nửa năm, khoảng thời gian đó chẳng ngắn ngủi
gì.
“…Cơ
hội tốt đó”, đồng nghiệp nói chân thành.
Vậy thì
cơ hội tốt đến vậy, sao Từ Chỉ An lại bỏ lỡ cơ hội chứ? Cô còn hỏi câu hỏi ngớ
ngẩn đến vậy!
Tuy nói
rằng không nghi ngờ anh nhưng khi có dịp vào phòng làm việc của tổng giám đốc,
Lâm Nặc lại không khỏi có chút do dự.
Giang
Doãn Chính đang xem tài liệu trình ký, ngước mắt lên vô tình nhìn thấy cô vẫn
chưa rời đi, gương mặt đầy vẻ tranh đấu giằng xé, anh lại chẳng tỏ vẻ ngạc
nhiên, từ tốn nhìn cô hỏi: “Còn việc gì nữa sao?”
Giọng
anh ôn tồn mang hàm ý khích lệ, Lâm Nặc hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng
thốt lên: “Chuyện xuất ngoại của Từ Chỉ An, a