
ốn nói chuyện giữa hai chúng ta,
về quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Anh có những suy nghĩ muốn nói với em, và cũng muốn nghe em nói những điều thật lòng em đang nghĩ. Giờ em
dậy rửa mặt đi, anh đợi em ở phòng đọc nhé!”
“Nhưng em vẫn buồn
ngủ lắm!” Cố Yên cuộn tròn người trong chiếc chăn rồi nhắm mắt lại, cô
không có hứng thú với những gì gọi là “quá khứ, hiện tại và tương lai”
mà anh vừa đề cập tới.
“Em ngủ nhiều lắm rồi đấy, cũng phải dậy ăn chút gì đi chứ! Mình vừa ăn vừa nói chuyện, được không?”
“Không!” Cô thẳng thắn từ chối.
Lương Phi Phàm tỏ vẻ chán nản, ngày thường không nói làm gì, vì cô quen được
anh chiều chuộng, nhưng bây giờ, lẽ nào cô không nhận ra anh đang ôm một bồ tức giận sao? Sự thờ ơ của cô như đang trêu ngươi anh, rốt cuộc
trong lòng cô, anh có vị trí thế nào?
“Anh nói lại một lần nữa, dậy ngay!” Giọng anh đã lạnh đến âm độ.
Cố Yên hoảng hốt, vén chăn, thò đầu ra nhìn gương mặt đang nóng bừng vì
giận dữ của anh. Sao lại có một người đàn ông như thế chứ? Có gì không
vui thì cứ nói thẳng ra, đằng này mặt lại hằm hằm dọa người. Người ta
đang ngủ thì làm phiền khiến toàn thân ê ẩm, xong việc tinh thần sảng
khoái rồi lại yêu cầu “nói chuyện”. Giờ lại làm ra vẻ như muốn ăn thịt
người ta. Cô giận dỗi trùm chăn kín đầu, rồi bắt chước giọng điệu của
anh: “Em nói lại một lần nữa, em không dậy.”
Cố Yên biết anh sẽ
không bao giờ dùng vũ lực với mình, đây cũng không phải lần đầu tiên cô
làm anh tức điên. Trước đây, mỗi khi tức giận, cùng lắm là anh đạp cửa
mà đi, cô lại trùm chăn ngủ tiếp, nhưng hôm nay, sao lại không thấy động tĩnh gì?
Thấy vậy, cô liền hé chăn, ló đầu ra nhìn thì thấy anh đang đứng trước giường, im lặng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Cô bĩu
môi, lại chui vào chăn thì bỗng nghe anh nói: “Phải mất bao lâu nữa… em
mới quên được anh ta?”
Cố Yên sửng sốt.
“Nói cho anh
biết, phải mất bao lâu cái bảy năm nữa thì anh mới là người đầu tiên em
nghĩ tới khi gặp khó khăn? Anh đối với em thế nào, em là người rõ nhất.
Bảy năm nay, lẽ nào anh không đổi lại được một câu nói của em?”
Huyệt hai bên thái dương đập mạnh, tim như muốn nhảy ra ngoài, hóa ra số mà
cô gọi là của Phương Diệc Thành, thảo nào, người đầu tiên có mặt lại là
Lý Nham, thảo nào sắc mặt anh lại khó coi đến vậy… Bỗng cô cảm thấy
trong lòng dâng trào một nỗi buồn khó tả.
“Em gọi nhầm số rồi…”
Cố Yên cố gắng giải thích, nhưng chẳng ích gì. “Tình huống lúc đó rất
gấp… Hôm trước anh ta có gọi cho em… nên số liên lạc trong điện thoại
đầu tiên là của anh ta…”
“Hôm đó anh hỏi em, em lại bảo không liên lạc với anh ta… Cố Yên, em lừa anh.” Giọng Lương Phi Phàm đầy đau khổ.
Cố Yên cắn môi: “Phi Phàm, em biết anh rất tốt với em.” Vừa nói, cô vừa co người lại.
Lương Phi Phàm cười nhạt, tốt với em sao? Tốt thì cũng có ích gì, khi mà anh
dâng hiến cả trái tim và cuộc đời nhưng chỉ đổi lại được sự thờ ơ của em mà thôi!
Cố Yên day dứt, im lặng trong đau khổ.
Lương
Phi Phàm cố kìm nén cơn tức giận, anh bước nhanh ra ngoài, bởi nếu còn
nán lại tìm câu trả lời, anh sẽ không kìm được mà làm tổn thương cô.
Nghe tiếng đóng cửa cái “rầm”, Cố Yên gục đầu vào đống chăn, khóc nức nở.
Phải bao lâu nữa, em mới quên được anh?
Nhớ lại năm đó, hai mẹ con cô sống nương tựa vào nhau. Khi bà đột ngột qua
đời, cũng là lúc người cha đột ngột xuất hiện. Mùa hè năm đó, cô từng
trải qua những thời khắc buồn vui nhất của cuộc đời. Chàng thanh niên
cao to với nước da rám nắng xuất hiện sau lưng cha, lặng lẽ xách chiếc
va li từ tay cô, bàn tay ấm áp và tràn trề sức mạnh, anh ấy nở nụ cười,
khuôn mặt như tỏa nắng. Thời khắc đó làm xua đi cái nắng oi ả của mùa
hè, xung quanh bỗng trở nên yên ắng.
Đã bao năm trôi qua mà tại
sao mỗi khi nhớ lại, quá khứ lại hiện về rõ ràng đến thế? Trái tim Cố
Yên như băng giá, cứ ngỡ rằng từng ấy năm cũng đủ để quên đi, nhưng thực ra, làm sao có thể quên được?
Lương Phi Phàm phóng xe như bay tới khách sạn “Phi”.
Ông chủ quán tỏ ra rất ngạc nhiên khi còn sớm thế này mà ông chủ lớn đã
xuất hiện, hơn nữa lại yêu cầu ông ta tìm cho một cô gái “hợp khẩu vị”,
ngày thường đến mấy cô tiếp rượu ngồi cạnh thôi mà cũng không cho, hôm
nay không biết đã xảy ra chuyện động trời gì đây? “Hợp khẩu vị” ư? Chắc
chắn phải giống Cố tiểu thư đây mà!
Lương Phi Phàm ngồi trên
tầng cao nhất của tòa nhà, nhìn thấy một cô gái có hình dáng hơi giống
với cô gái mà chỉ mới lúc nãy thôi, trong cơn tức giận anh chỉ muốn bóp
chết. Khác ở chỗ cô này tên là Tiểu Ngôn.
Tay Lương Phi Phàm nắm chặt vào thành ghế, môi bặm lại, bộ dạng như muốn ăn thịt người, khiến cô gái nhỏ run lên vì sợ hãi.
Đây không phải là lần đầu cô ta nhìn thấy ông chủ lớn, ngày thường Lương
Phi Phàm thần thái oai phong, tuy hơi lạnh lùng nhưng cũng không mang
sắc mặt muốn ăn thịt người như thế này.
Tuổi đời còn nhỏ, mới được vài phút, cô gái bỗng òa khóc.
Bầu không khí như im lặng trong phòng bị phá vỡ, nỗi hận trong lòng như vơi đi vài phần. Rốt cuộc không phải cô ấy, anh đang làm cái quái gì thế
này?
“Im đi!” Lương Phi Phàm l