XtGem Forum catalog
Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323024

Bình chọn: 8.5.00/10/302 lượt.

rong tim cô.

Vừa về đến nhà, Cố Yên đã đùng đùng thu dọn hành lý, từ tầng một lên đến

phòng ngủ tầng hai, như có trận cuồng phong quét qua. Lương Phi Phàm

thấy vậy, càng tỏ ra khoái trí, đám người làm trong nhà thấy cảnh lạ

thường, ai nấy đều sợ hãi trốn trong phòng.

Đợi đến khi Cố Yên giận sôi máu, xách hành lý ra đến cửa, Phi Phàm mới tiến đến chặn lại.

“Cút mau!” Giọng nói đanh lại nhưng cũng không kém phần mê hoặc.

“Không muốn nghe anh giải thích sao?” Lương Phi Phàm tựa lưng vào cửa, miệng

tươi cười, hai tay dang ra định ôm cô vào lòng, nhưng lại bị cô đẩy ra.

“Có gì bực mình thì em cứ nói, đừng có động chân động tay thế này chứ!”

Hơi thở còn đượm hơi men, Cố Yên quay đầu đi. Anh nhìn cô một cách si mê,

tuy hơi ngà ngà, nhưng trong đầu anh vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng,

ngay cả khi tức giận, mặt cau mày có thì trông cô vẫn đẹp và ngọt ngào.

“Anh không hề động đến con bé đấy, một ngón tay cũng không.”

Cố Yên nghĩ tới bộ mặt trẻ trung của con bé lúc nãy thì lại tức điên lên:

“Không động đến nó mà lại làm nó có thai được à? Tránh ra cho tôi đi!”

“Có thai ư?” Lương Phi Phàm hé mắt hoài nghi, chắc chắn Kỷ Nam lại giở trò muốn hại mình đây!

“Ngón tay anh có thể khiến con bé ấy mang thai được hay không, em là người rõ nhất, đúng không nào?”

Tâm trạng đang vui, anh cố ý chọc tức cô, vừa nói vừa cúi xuống liếm má cô.

“Đồ hạ lưu!” Cố Yên bị anh ôm chặt vào lòng, rót vào tai những lời xu nịnh, khiến mặt cô đỏ bừng.

Mặc cô đang cố giãy giụa để rời khỏi vòng tay, anh càng ôm cô chặt hơn:

“Chẳng phải em yêu anh vì anh hạ lưu sao? Em không nhớ à, khi mình say

đắm trên giường, em đã cầu xin anh hạ lưu thêm nữa?”

Cố Yên xấu hổ đỏ mặt, người đàn ông này thật là hạ lưu quá mức, thế mà còn cười được cơ đấy!

“Không có cái thai nào hết!” Lương Phi Phàm khẽ vuốt những sợi tóc trên má cô, giọng dịu lại. “Làm sao có thai được chứ? Không phải là em không biết…

Hơn nữa, nếu thật sự có thai thì làm sao anh có thể để con bé đó làm

kinh động đến chính cung nương nương của anh được?” Anh xoay người cô

lại đối diện với mặt mình, nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: “Nếu thật sự có thai, mẹ của đứa bé chỉ có thể làm em mà thôi… Cố Yên, em có hiểu

không?”

Đầu óc cô trở nên hỗn loạn. Chính cung nương nương, mẹ,

con… những từ này anh chưa bao giờ nói với cô, giờ lại nói ra một tràng

khiến cô không khỏi kinh ngạc và có… chút ngại ngùng.

Lương Phi

Phàm chăm chú quan sát thái độ của cô, biết cô đã tin mình: “Lần đầu

tiên Cố Yên ghen.” Lương Phi Phàm phát ra tiếng cười kiêu ngạo, rồi đặt

lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Hóa ra người xưa nói rất đúng,

ghen là đức tính trời sinh của đàn bà.

Cố Yên thấy lo sợ trước

sự đắc ý mà anh thể hiện qua điệu cười, mình đang làm gì thế này? Người

phụ nữ đang ghen lồng lộn lại là mình sao?

“Bịch!”

Cố Yên quay người, vội vàng đi về phòng.

Cái tiếng “bịch” phát ra từ việc cô vứt hành lý xuống đất, ừ, thì vứt xuống chân kẻ đang đắc chí kia. “Chào buổi sáng!” Lương Phi Phàm mang bữa sáng vào phòng rồi cất tiếng chào cô gái vẫn đang tỏ ra tức giận trên giường kia.

Cố Yên chỉ “hừm” một tiếng.

Dạ dày của Cố Yên vốn không tốt nên mỗi bữa sáng anh đều không cho người

giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho cô, mà tự tay nấu cháo bưng lên, bảy ngày

là bảy vị khác nhau. Cho dù bận đến mấy, anh cũng nán lại đợi cô ăn xong rồi mới đi đâu thì đi.

“Nóng à?” Nhìn cô chau mày kêu lên, anh cúi xuống thổi cho bát cháo nguội.

Cố Yên thấy đầu anh cứ áp sát vào ngực mình, giận dỗi nói: “Chắc anh ăn no rồi nhỉ?”

Lương Phi Phàm ngẩng đầu, đặt vào môi cô một nụ hôn: “Đói nãy giờ rồi, lúc

nãy ăn tạm miếng bánh, giờ muốn ăn bữa chính, được không?”

Nói

đoạn, tay anh lại lần lần vào những chỗ nguy hiểm. Sáng sớm anh mới tắm

xong nên vẫn còn thoang thoảng mùi thơm của sữa tắm, bàn tay dùng lực

miết lên ngực cô. Cố Yên nghe thấy cả tiếng nuốt thèm thuồng trong cổ

họng anh.

Nụ cười mời gọi của người đẹp vào lúc sáng sớm khiến

trái tim anh như tan chảy. Cố Yên hôn lên môi anh, một nụ hôn chủ động

kiểu Pháp làm cho bữa sáng cũng nóng bừng.

Lương Phi Phàm đè cô

xuống tấm thảm, mới chỉ một giây trước, cô còn mềm mại như nước, bỗng cô đứng phắt dậy, chỉnh lại quần áo, vứt cho người đàn ông đang sững sờ

một câu: “Không được làm thế”, rồi quay lưng đi làm.

Cố Yên vừa

tới công ty đã biết có chuyện xảy ra, đám đồng nghiệp đang túm năm tụm

ba bàn tán xôn xao, đến nỗi nhìn thấy Cố Yên đến mà bọn họ vẫn không tản ra.

Cô vừa bước vào đến cửa phòng làm việc của Kỷ Nam liền nghe thấy tiếng loảng xoảng, hình như vừa có thứ gì đổ vỡ, tiếng đấm đá càng lúc càng kịch liệt. Cố Yên nhíu mày, đi sang ô cửa kính nhìn vào, bên

trong có hai người đàn ông đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Hay đây,

lại có trò hay để xem rồi! Cô nhánh chóng chạy về phòng làm việc của

mình, cầm chiếc giá nến tới đập mạnh vào cửa kính.

Tiếng cửa kính vỡ loảng xoảng, kèm theo những mảnh kính rơi xuống đất.

Hai người đàn ông đang đánh nhau trong phòng bỗng dừng lại, họ cùng nhìn về phía ô cửa kính vỡ, chỉ thấy Cố Yên đang