Nở Rộ

Nở Rộ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323672

Bình chọn: 9.5.00/10/367 lượt.

thế

này nhưng cô vẫn rất muốn giúp chị gái mình, chỉ là giúp bằng cách nào

thì cô vẫn chưa nghĩ ra. Chẳng lẽ lại đi cầu xin Lương Phi Phàm giúp

sao? À mà khoan, không phải Lương Phi Phàm đã nói với cô rằng, sính lễ

cho đám cưới của cô chính là Lương thị hay sao? Như vậy cần gì phải hỏi

giúp nữa? Nhưng mà không được, đây là cuộc chiến của chị cô chứ không

phải của cô, vì chị cô phải chiến thắng một cách oanh liệt thì mới qua

được cửa ải tuyển dâu nhà họ Dung. Thật là khó nghĩ quá!

Thấy em gái chau mày suy tư, Cố Minh Châu cười xòa: “Thôi được rồi, giờ thì em ra ngoài đi, chị còn mấy việc cần xử lý.”

Cố Yên thở dài: “Em nghĩ một ngày nào đó Dung lão gia sẽ hối hận thôi.”

“Chị cũng nghĩ thế! Mà chị còn mong chờ ngày đó hơn cả em ấy chứ!”

“Thực ra thì…”

Cố Yên chưa nói hết câu thì Cố Minh Châu đã lảng sang chuyện khác: “Thế vừa rồi Lương Phi Phàm không nói gì với em à?”

Mặt Cố Yên đỏ lên khi nghĩ tới những việc vừa xảy ra.

Cố Minh Châu đùa cợt: “Hai người đúng là như con nít. Mà chị thấy não của

Lương Phi Phàm kết cấu không giống người bình thường chút nào, đàn ông

hơn ba mươi rồi mà suốt ngày lên cơn điên điên khùng khùng giống y như

em vậy.”

Cố Yên nhíu mày: “Đâu có, à… hôm nay anh ấy… cầu hôn em chị ạ.”

Như bắt được điểm mấu chốt, Cố Minh Châu mỉm cười giãn cả cơ mặt: “Ái chà! Thật thế à?”

Cố Yên bẽn lẽn gật gật đầu rồi hai chị em nhìn nhau cười.

Riêng Cố Minh Châu thì thầm mở cờ trong bụng, cuối cùng ngày đó cũng đã tới

rồi. Cha, từ hôm nay trở đi, con và cha sẽ lật bài ngửa với nhau.

Mấy hôm trước, Cố Bác Vân nói thích ăn cua, Cố Minh Châu sau khi tan sở đã rủ em gái đi chợ mua cua về nấu cho cha ăn.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng Cố Bác Vân cười nói rôm rả, hóa ra là có khách tới thăm – Phương Diệc Thành.

Tuy đã xảy ra chuyện ân oán giữa hai nhà, nhưng từ thời niên thiếu cho đến

tận bây giờ, Phương Diệc Thành vẫn kính nể Cố Bác Vân.

“Chào chị Minh Châu, Tiểu Yên.” Thấy hai chị em bước vào, anh mỉm cười chào rất lịch sự.

Cố Yên cười cười không nói gì, Cố Minh Châu gật gật đầu: “Hai bác cháu cứ

nói chuyện tự nhiên, Cố Yên xuống bếp giúp chị một tay.”

Vào

bếp, Cố Minh Châu xử lý bọn cua. Cố Yên đứng sau nhìn chị làm chứ không

dám động vào mấy con cua với những chiếc càng sắc nhọn. Bếp hơi nhỏ, hai chị em đứng hơi chật, thấy cô em gái đang đứng đấy chỉ làm vướng chân

mình nên Cố Minh Châu nói: “Thôi em lên pha trà cho hai người họ đi,

việc ở đây mình chị làm được rồi.”

Cố Minh Châu vừa tháo sợi dây thừng trên mình cua ra vừa dặn em gái: “Nhớ ăn nói có chừng mực đấy.”

“Em biết rồi.” Tất nhiên Cố Yên hiểu ý chị gái muốn nói gì, vì dù gì cô

cũng sắp thành phu nhân nhà họ Lương, giờ tiếp xúc với Phương Diệc Thành phải có khoảng cách, không nên tỏ ra quá thân mật.

Lên đến

phòng khách, cô đã thấy hai người họ đang ôn lại vài bài quyền ở ngoài

sân. Phương Diệc Thành biểu diễn còn Cố Bác Vân đứng ngoài bình luận,

thỉnh thoảng ông lại tham gia vài chiêu. Cố Yên đứng cạnh xem hai người

biểu diễn, Phương Diệc Thành không chú ý, trong giây lát đã bị Cố Bác

Vân quật ngã xuống đất.

Vừa chống tay đứng lên, anh cười cười bái phục Cố Bác Vân: “Bác Cố, thật là gừng càng già càng cay.”

Cố Bác Vân đắc ý cười lớn.

“Cha, nghỉ một lát đi, sắp ăn cơm rồi.” Cố Yên kéo tay cha nũng nịu.

“Hôm nay trời đẹp quá, con mang cái bàn ra kê dưới gốc cây kia, tối nay

chúng ta ăn cơm ở đó. Phương Diệc Thành, cháu về gọi Phương tướng quân

ra đây cùng ăn tối cho vui nhé!” Cố Bác Vân hôm nay rất vui, mặt mày

rạng rỡ, không hề giống tâm trạng của một người bệnh. Cố Yên tuy không

hào hứng lắm với ý kiến của cha nhưng cô cũng không dám mở lời vì sợ làm cha mất hứng.

Chiếc bàn được kê ra, đồ ăn được dọn lên, Phương tướng quân cũng đến, còn dẫn theo hai người con trai cùng sang.

Cố Minh Châu thay bộ đồ truyền thống, tóc buộc cao, tươi cười chào hỏi: “Chào hai vị Phương Tổng!”

Phương Thị Quốc vốn là một người đàn ông lịch lãm, anh cũng gật đầu chào: “Cố tổng xin đừng khách khí!

Người anh trai thứ hai của Phương Diệc Thành là Phương Phi Trì nghe thấy hai

người chào nhau khách khí quá cũng lên tiếng góp vui: “Hôm nay không

phải là ăn cơm gia đình sao? Mọi người đừng khách khí quá được không?

Tôi nói đúng không hả Minh Châu?”

Nghe xong mọi người đều cười

vui vẻ, Cố Minh Châu dọn chén bát ra: “Mọi người cứ ăn dần đi nhé, món

chính vẫn đang hầm trên bếp.”

Hai bậc tiền bối ngồi xuống trước, mấy người con cũng ngồi xung quanh, mọi người vừa ăn uống vừa nói cười

rôm rả, Phương tướng quân quay sang cụng ly với Cố Minh Châu: “Lần trước bác nói xin kết thông gia với cha cháu, nên hôm nay dẫn ba người con

trai của bác đến đây để cho cháu lựa chọn đấy nhé!”

Cố Minh Châu cười và trả lời một cách khéo léo: “Phương tướng quân cứ hay nói đùa,

ba người con trai của bác đều là bậc anh tài, Cố Minh Châu cháu đâu có

được phúc đức đó.”

Phương tướng quân vỗ vai người con trai cả:

“Thị Quốc, con thấy không, Minh Châu là cô con dâu cha đã ngắm trước rồi đấy, cha chắc chắn con sẽ thích cô ấy.”

Phương Phi T


Lamborghini Huracán LP 610-4 t