pacman, rainbows, and roller s
Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nợ Em Một Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322503

Bình chọn: 9.5.00/10/250 lượt.

tại sao

còn hỏi?

Anh yên lặng nhìn cô,

không đáp.

“Quan, anh nói

đi!”. Gương mặt cô có chút hoảng loạn.

Cô sẽ để ý đến sao? Anh

có động lòng với người khác hay không, đối với cô mà nói có ý nghĩa gì không?

Trong lòng cô vốn đã bị một người con trai khác chiếm giữ hoàn toàn, không còn

chứa ai được nữa rồi.

Anh biết rất rõ như vậy,

nhưng nhìn vẻ hoảng loạn của cô khi hỏi anh thì vẫn không nhịn được mà giải

thích: “Không phải, chỉ là người lạ thôi.”

Lấy mảnh giấy cô đang nắm

chặt trong lòng bàn tay, anh vo lại ném vào thùng rác. Nếu không phải cô lục

lọi tìm thấy nó, anh hẳn là đã quên.

Cô lại nở nụ cười, ôm

cánh tay anh dịu dàng nói: “Quan, anh đừng thích người khác nha!”

Tại sao?

Lời anh muốn hỏi ra đến

cổ họng lại nuốt vào.

Cần gì phải hỏi? Cô không

muốn anh đi thì anh sẽ giữ lại toàn vẹn trái tim mình cho cô, trong mắt chỉ có

mỗi cô, không nghĩ đến những khả năng khác.

“Anh sẽ không”, nhìn

gương mặt xinh đẹp đó, anh thì thầm hứa hẹn.



Anh ta không gọi điện

thoại đến.

Đợi một tuần, không nhận

được cuộc gọi yêu cầu bồi thường của người con trai xa lạ kia, vậy có thể giả

định cô đã không gây ra thương tích hay tổn thất gì cho anh ta, sau này có thể

yên tâm, thoải mái mà quên đi chuyện đó?

Nhưng khi cô nghĩ như

vậy, đang định coi chuyện bất ngờ ngoài ý muốn kia thành một khúc nhạc đệm ngẫu

nhiên trong đời mình và quên lãng nó đi thì một chuyện khác ngoài ý muốn lại

khiến cô và anh dây dưa với nhau…

Nguyên nhân của sự việc

chính là do cậu em trai hiếu động, nghịch ngợm của cô, kết quả cay đắng là làm

hỏng máy tính trong phòng.

3-4 tuổi vẫn còn nhỏ

nhưng lại có bản lĩnh phá phách cùng dư thừa sức lực mà làm cái CPU đang nằm

yên ổn trên bàn cô dốc ngược xuống, cô còn có thể nói gì? Sau khi gây họa,

nó lại bày ra gương mặt thơ ngây vô tội, ngoài việc chấp nhận thực tế, dường

như cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Nâng cái CPU bị rơi xuống

đất lên, cắm lại mấy cái dây nối, không thấy màn hình hiện gì sau khi khởi

động, cô không cố gắng làm gì nữa mà đầu hàng tắp lự. Đối với máy móc kiểu này,

cô thực sự không có cách nào.

Nhân lúc không có tiết

học, cô mang máy tính đi sửa.

Có lẽ cô đến vào thời

điểm không thích hợp, cô gái ở cửa hàng nói với cô: “Kĩ sư không có ở đây, không

thể giúp chị kiểm tra ngay lúc này được”.

“Thế sao…”, cô suy nghĩ

giây lát, “Cũng không vấn đề gì, tôi sẽ để lại thông tin, khi nào các cô sửa nó

xong thì liên lạc lại với tôi”.

Đang tìm chỗ để đặt máy

tính xuống, vừa quay người lại, đầu đập phải một vật gì đó. Cô còn chưa kịp ý

thức chuyện gì xảy ra, vì tay ôm máy tính nên nhất thời mất cân bằng, cả người

chúi về phía trước…

“Uh!”, một tiếng kêu khó

chịu truyền vào tai cô.

“A, Quan Nghị”, cô gái ở

cửa hàng hét lên, gọi năng lực suy nghĩ đã mất đi trong 3 giây của cô trở về.

A, a, a. Cô đụng phải

người khác?

“Tôi xin lỗi, tôi xin

lỗi…”, là lỗi của cô, vừa đứng lên vừa liên tục xin lỗi.

Anh ta không có phản ứng

gì để đáp lại, khàn giọng, nói không nên lời.

“Anh…”, không cẩn thận

đụng phải một chút, không nghiêm trọng thế chứ? Lạc Thải Lăng quan sát vẻ mặt

đang nhăn nhó của anh ta. Anh ta là con trai lại yếu ớt như vậy sao?

“Quan Nghị, anh thật xui

xẻo”, cuối cùng cô gái ở cửa hàng cũng đã chứng kiến hết vận xui của anh, ngồi

chơi trong nhà mà họa cũng có thể ập đến – câu này là dùng để chỉ người như

anh.

Không có hơi sức đâu mà

để ý đến lời châm chọc đó, anh cố gắng cử động cánh tay bị đau, đau đến tận

xương, dù người có làm bằng sắt thì cũng muốn chảy nước mắt.

Hình ảnh trong buổi sáng

sớm của ngày hôm đó hiện lên trong đầu không báo trước, anh ôm cánh tay, di

chuyển cơ thể để đứng lên.

Cô kinh ngạc há mồm: “A!

Anh, anh… Là anh…”

Quan Nghị liếc mắt nhìn

cô, không đáp. Anh không thể nói là rất vui khi gặp lại cô, dù sao gặp nhau

bằng cách thức như vậy đúng là làm người ta không vui nổi.

Anh vẫn ôm tay trái không

buông ra, Lạc Thải Lăng nhìn thấy miếng băng gạc trắng hơi lộ ra dưới ống tay

áo khoác, đột nhiên hốt hoảng…

“Anh bị thương?”, một

tiếng hét kinh hãi.

Làm gì mà kinh ngạc như

vậy? Anh há mồm, chưa kịp phản ứng, người đã bị cô lôi đi.

“Đi, đi gặp bác sĩ.”

“Từ từ, cô à”. Anh có gặp

bác sĩ hay không, có liên quan đến cô sao?

Anh có chút khó hiểu, bị

kéo đến cửa, vội vàng đứng lại, từ chối hợp tác.

“Này, tại sao anh không

đi?”, kéo mãi không thấy anh nhúc nhích, cô quay đầu hỏi.

“Chúng ta, đâu có quen

biết?”, đối với một người xa lạ, có phải cô đã quá nhiệt tình?

“Nhưng hôm đó tôi đâm vào

anh!”, cộng thêm hôm nay, liên tục đụng phải hai lần, vết thương càng thêm

nặng. “Cái đó…”, chỉ chỉ vào cánh tay anh, “Là do tôi, đúng không?”. Sao cô lại

cho rằng anh ta không liên lạc với mình là do không có gì nghiêm trọng chứ?

Nhìn anh trông còn tệ hơn cả cô nghĩ.

Anh không nói gì, dùng

ánh mắt khác thường nhìn kĩ cô một lần nữa. Cô nhiệt tình như vậy, bởi vì chấn

thương của anh là do cô gây ra? Quả là một cô gái lạ lùng, dũng cảm gánh vác

sai lầm, biểu hiện tràn ngập vẻ áy náy cùng bất