
/i>
Cơ thể đang lên tiếng,
đầu óc mê man, chỉ số khỏe mạnh rất thấp nhưng tôi lại lười động đậy, lười đi
khám bác sĩ, thậm chí lười suy nghĩ.
Nếu lấy trận mưa này là
biến, tôi không biết liệu có thể thống kê ra các trường hợp bị cảm và không bị
cảm không?
Thế là quá đủ, họ Quan
kia, mày là đứa ngu hay sao? Bị dính mưa, đi tong môn thống kê, mất luôn…
tình yêu.
Lặp lại một lần nữa: tôi
ghét biến số.
———-
Rầm!
Một tràng âm thanh va đập
qua đi, mở to mắt một vài giây, đầu óc trống rỗng mới từ từ tiếp nhận được tin
tức. Cô bị đâm xe?
Ổn định lại tinh thần,
Lạc Thải Lăng nhanh chóng xuống xe xem xét.
Một chiếc xe máy nằm ở
phía bên kia đường, sau đó nhìn lên, đèn tín hiệu hiển thị màu đỏ. Ánh mắt mang
chút tội lỗi nhìn về phía chàng trai đang ngã trên đường.
“Ừhm… cái kia…”, áy náy
mà đưa tay dìu anh ta đứng dậy, đồng thời cũng chuẩn bị tinh thần để nghe đối
phương chỉ trích.
Trong lòng cô hiểu rõ,
tai nạn giao thông này là do lỗi của mình. Hôm qua thức đêm làm báo cáo, lại vì
bản ghi chép tâm tình của một người con trai xa lạ mà suốt đêm không ngủ, sáng
nay tinh thần hoảng hốt nghiêm trọng. Nếu người kia có chửi ầm lên: “Lại là đàn
bà! Cứ thích học theo người ta lái xe làm gì, thảo nào tai nạn giao thông không
ngừng xảy ra!”, thì cô cũng không thể phản bác.
Điều đáng ngạc nhiên là
anh ta lặng im, chăm chú nhìn cô chờ đợi trách cứ tầm ba giây, sau đó nhẹ nhàng
thở dài một hơi, dựng xe máy lên.
Thấy anh ta chuẩn bị rời
đi, cô ngẩn người, từ kinh ngạc đến hoàn hồn, vội vàng gọi: “Này!”
Anh ta ngoái đầu nhìn
lại: “Có vấn đề gì sao?”
Giọng nói của anh ta nhẹ
nhàng, đều đều, không có cảm xúc.
“Ừhm… cái đó… tổn thất
của anh…”. Anh ta là nạn nhân của vụ tai nạn lần này, không muốn được bồi
thường sao?
Anh ta nhìn vẻ mặt lo
lắng của cô, lãnh đạm nói: “Không cần đâu!”
Không cần?
“Nhưng…”, lỗi là tại cô,
anh ta chẳng những không mắng cô, lại cũng không cần bồi thường, thế này thì
lương tâm của cô sẽ cảm thấy cắn rứt, nhất là khi nhìn thấy cánh tay anh ta bị
trầy xước.
Nhìn anh ta chuẩn bị nổ
máy, cô vội vàng kéo lại, lấy ra một mảnh giấy nhớ, vội vàng viết tên và số
điện thoại của mình. “Nếu anh có mất mát gì, có thể liên lạc với tôi theo số
điện thoại này, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Lạc Thải Lăng.
Nhìn cái tên trên mảnh
giấy, anh ta không nói không rằng mà chỉ gật đầu, thuận tay đút vào túi.
———-
Đến trường, cô bị muộn 15
phút.
Cô lau mồ hôi trên trán,
lấy sách giáo khoa để lên bàn, khẽ khàng hỏi bạn bên cạnh: “Điểm danh chưa?”
“Chưa.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hè gió mát, cô chống
cằm, bên tai là tiếng giảng bài đứt quãng ở trên bục, bất giác cô lại lấy cuốn
vở vàng nhạt đã làm tâm trạng mình không ổn định lúc sáng nay ra.
Phân tích thống kê bao
hàm dùng trị số thống kê để biểu thị những đặc trưng của tư liệu thống kê. Trị
số này, trong thống kê được gọi là lượng số thống kê.
Mà tôi, trong một tháng
đã ba lần bị tại nạn xe cộ. Nếu căn cứ vào lượng số thống kê của ba lần này thì
tôi có thể kết luận… phụ nữ lái xe sẽ làm ảnh hưởng đến an toàn xã hội hay
không?
Không phải tôi phân biệt
giới tính, càng không có ý định kích động các nữ đồng bào đổ xô vây hãm, nhưng…
được rồi, thẳng thắn mà nói, tôi rất nghi ngờ về kỹ thuật lái xe của phụ nữ.
Trên thực tế, cái người
làm tôi phải né tránh mà đụng vào thành chia làn đường chính là phụ nữ.
Tuy rằng số liệu ba lần
của cá nhân tôi là rất hẹp, vi phạm nguyên tắc khách quan của thống kê nhưng có
trời làm chứng, tôi thật sự không mong muốn sẽ có thêm trị số để chứng minh.
Trên người có nhiều chỗ
trầy xước, khớp xương khuỷu tay âm ỉ đau, cả người không chỗ nào lành lặn, cuối
cùng sốt cao suốt một đêm, đành phải đi gặp bác sĩ.
Cầm gói thuốc trở về, mê
man cả buổi sáng, người chảy đầy mồ hôi, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, miễn
cưỡng uống một liều thuốc, còn chưa hết sốt nhưng sau đó phải đi ra ngoài, em
nói máy tính có chút vấn đề, nhờ tôi sửa giúp.
Tôi không hỏi em tại sao
ngày hôm qua lại thất hẹn, em cũng coi như không có chuyện gì, vẫn như lúc đầu,
trút hết những tâm sự trong lòng lên người tôi.
Em luôn nắm tay tôi,
ngọt ngào nói: “Quan, có anh thật tốt. Lúc nào anh cũng nhẹ nhàng, kiên nhẫn ở
bên cạnh em, nghe em tâm sự. Nếu không có anh, em thật sự không biết phải làm
thế nào nữa!”
Nhưng em biết không? Nếu
có thể lựa chọn, tôi thà không nghe em tâm sự, không nhìn em dùng nét mặt say
mê nói với tôi về một người con trai khác, nói lên tình cảm của em, mà tôi chỉ
có thể che giấu sự đau lòng, an phận sắm vai một người bạn tốt như em đã định.
Trong lòng, trong mắt em
chỉ chứa có người ấy, thậm chí em còn không phát hiện tôi bị bệnh.
Cầm cốc nước đá em đưa,
nhiệt độ cơ thể quá nóng khiến ánh mắt của tôi trở nên mơ hồ. Em cứ liên tục
hỏi tôi, phải làm sao để anh ta thích em? Phải làm sao bây giờ?
Em không biết, em thực
sự rất tàn nhẫn.
Tôi không có cách