
nào
kiên cường để an ủi, động viên em như trước đây. Sửa xong máy tính, tôi rốt cục
không còn chịu nổi, gần như chạy khỏi nhà em.
Đoạn tiếp theo, chữ viết
lộn xộn đến nỗi không đọc được.
Lạ thật, kiểu văn chương
thế này không có logic, không có kết cấu, chỉ là viết ra những dòng cảm xúc,
nhưng cô lại say mê. Càng đọc càng như bị từng câu chữ bắt lấy tâm tư. Có
lẽ anh ta nghĩ rằng sẽ không có ai đọc được cho nên không ngần ngại nói ra hết
suy nghĩ của mình. Cũng bởi vậy, cô mới thấy rõ hết nội tâm của một người con
trai. Đây chính là lí do giải thích vì sao cô bị cuốn vở kia thu hút.
Dường như cô có thể cảm nhận được sự bất lực thầm kín, những tình cảm khó nói,
những bi ai cố gắng kìm nén của anh ta. Một người con trai như vậy sẽ
khiến cho người ta không kìm lòng được mà thương hại.
Lật đi lật lại, đọc đoạn
văn này hết lần này đến lần khác, xem liên tục mấy lần gần như có thể thấy được
sự đồng cảm nào đó. Trùng hợp khiến người ta cả kinh, trong mơ hồ dường như có
ảo giác chen lẫn với hiện thực.
Mà tôi, trong một tháng
đã 3 lần bị tại nạn xe cộ. Nếu căn cứ vào lượng số thống kê của ba lần này thì
tôi có thể kết luận… phụ nữ lái xe sẽ làm ảnh hưởng đến an toàn xã hội không
hay?
Trong đầu đột nhiên nhớ
tới vụ tai nạn ngoài ý muốn lúc sáng nay, bây giờ đọc lại đoạn này, không khỏi
cảm thấy có chút tội lỗi.
Trên người nhiều chỗ
trầy xước, khuỷu tay và các đốt ngón tay âm ỉ đau…
Cô nhớ tới vết trầy xước
trên cánh tay kia. Từ vẻ bề ngoài của anh ta mà đoán thì hình như cũng là
sinh viên? Không biết bây giờ anh ta thế nào? Có bị muộn hay không?
———-
Sau khi xe chết máy được
10 phút, Quan Nghị cam chịu mà thở dài, dễ dàng chấp nhận sự thật. Sớm nên
biết phụ nữ lái xe là loại hành vi giết người không chủ ý. Anh nghĩ đời này sẽ
rất khó để lật ngược quan điểm đó. Càng bất hạnh chính là hôm nay là buổi
học của Đại Đao Vương, nhất định là anh không đến kịp rồi. Cho đến giờ, trên
lớp còn chưa có ai dám trốn học, anh cần sự chúc phúc nhiều hơn.
Dắt xe đi bộ nửa giờ mới
tìm được tiệm sửa xe máy. Khi đến trường, các bạn cùng lớp dùng ánh mắt thông
cảm như muốn nói với anh, giáo viên vừa điểm danh xong.
… Không nói nên lời
Chấp nhận số mệnh, chấp
nhận sự thật!
“Dường như cậu cũng không
lo lắng chút nào? Đại Đao đã đánh dấu, đưa cậu vào danh sách đen, mà cậu cư
nhiên lông mi cũng không động đậy, thực ung dung!”
Ai nói rằng anh không
quan tâm? Chỉ là có khóc cũng không thể thay đổi được sự thật, anh đã bị trò
chơi số phận này huấn luyện đến kiên cường, dễ dàng chấp nhận sự thật.
Một người xui xẻo cũng có
giới hạn, nhưng đâu mới là giới hạn của anh? Đến nay dường còn chưa nhìn thấy.
“Ê, tay của cậu làm sao
vậy?”, đứa bạn quan tâm mà liếc sang một cái.
“Không có việc gì, không
cẩn thận thôi”. Chỉ là vết thương nhỏ, anh nghĩ vậy.
Nhưng mấy ngày sau, anh
không còn lạc quan như vậy. Hôm đó va chạm mạnh, khuỷu tay anh bị đập xuống
đất, sợ là vết thương cũ lại tái phát. Thật ra thứ mà anh lo lắng không
chỉ là vết thương cũ mà thôi.
Haizz … Đáy lòng thầm
than một tiếng.
Năm tư rồi, thật ra giờ
lên lớp cũng không nhiều lắm. Cuộc sống của anh rất đơn giản, trừ ăn cơm, đi
ngủ thì những khi không lên lớp anh đi làm thêm. Thỉnh thoảng lại thêm cô gái
ấy nữa. Ba thứ này chiếm phần lớn cuộc đời anh.
Đại Đao Vương càm ràm
anh, càm ràm đến nỗi ong cả đầu.
Một cô gái cùng chỗ làm
nhìn thấy tay anh quấn thành một cục to, chỉ còn chưa bó bột thì kinh ngạc hỏi:
“Trời ạ, Quan Nghị, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh khẽ nhếch môi coi như
trả lời, không có tâm trạng nói chuyện với cô ta, trực tiếp đi vào bộ phận bảo
trì, xem xem hôm nay có bao nhiêu máy tính được đưa đến sửa chữa.
“Chậc, học công nghệ
thông tin, làm việc với máy tính lâu quá nên sắp không có biểu cảm nữa, đã quên
làm thế nào để cười rồi.”
Chân hơi chựng lại, trong
khi đi vào cửa anh nghe thấy giọng cô gái kia lẩm bẩm. Nếu cô ta cũng liên
tiếp trải qua những chuyện xui xẻo như vậy, anh nghi ngờ liệu cô ta có còn nhớ
cười là thế nào hay không.
Tay trái quấn băng gạc
hết vòng này đến vòng khác, bất kể là cuộc sống hằng ngày hay công việc đều gây
ra nhiều bất tiện, chỉ có điều anh đã học cách để đối phó với hàng loạt những
chuyện xảy ra ngoài ý muốn, rất có khả năng điều chỉnh tâm trạng để đối mặt.
Thỉnh thoảng, “cô” lại
cầm chìa khóa nhà anh, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cười rất đẹp mà nói
với anh: “Thương cho anh là người đang tàn phế, bổn cô nương sẽ nấu cơm cho anh
ăn!”
Như vậy là đủ rồi, đối
với anh mà nói, thế là quá đủ.
Cho dù là thỉnh thoảng
xuất hiện, dù chỉ là hạnh phúc giả dối.
Ngày hôm đó, cô cầm quần
áo của anh lao ra khỏi phòng, hỏi thẳng: “Đây là cái gì?”
Ánh mắt của anh từ từ di
chuyển từ tờ giấy trong tay cô đi lên dần: “Hả? Cái gì?”
“Lạc Thải Lăng, đây là
tên của con gái, ở trên còn ghi cả số điện thoại, đó là người anh thích sao?
Hay là người thích anh?”
Cô không biết thật, hay
là giả ngốc? Rõ ràng hiểu được người trong lòng anh là ai hơn ai hết,