
người,
đụng vào góc bàn, bừng tỉnh. Vỗ vỗ bên gò má đau nhức, nhất thời còn không phân
biệt được đâu là thật đâu là ảo.
Đến khi khuỷu tay chạm
vào da thịt trần trụi của người nằm bên cạnh, anh mới nhớ, hôm nay Thải Lăng ở
lại đây qua đêm.
Bật đèn ngủ, hơi nâng
người dậy, chăm chú ngắm nhìn cô sau cơn hoan ái, nét mặt mệt mỏi đang ngủ.
Cô ở trên giường anh, anh
có thể dùng đủ mọi cách ôm cô, lấy thân thể yêu cô, nhưng lại mơ hồ không chạm
đến được trái tim cô. Rốt cuộc cô yêu Đỗ Phi Vân nhiều hơn hay quyến luyến anh
nhiều hơn? Anh không rõ nữa, mỗi khi chiếm giữ lấy cô, vui sướng càng mãnh
liệt, lòng càng đau.
Tâm tình của cô lúc trước
cũng giống như vậy sao? Cứ mãi đuổi theo một trái tim không thể chạm đến, mỏi
mệt mà lo lắng không yên…
“Đừng…” tiếng nỉ non từ
môi cô thoát ra, anh nghe không rõ, nghiêng người cố nghe những âm thanh nhỏ
xíu.
“… Không… Đừng đi… không
phải cố ý… Thực xin lỗi, thực xin lỗi…”
Cô mơ thấy gì? Mày nhíu
chặt, biểu hiện vô cùng kích động, thống khổ, giống như con thú nhỏ gào thét
khi gặp nguy hiểm.
“Thải Lăng? Thải Lăng?”
“… Ở lại… không muốn mất…
Không tốt, là không tốt… muốn… Thật sự… Rất muốn… Yêu…”
Ai? Người mà cô muốn yêu,
là ai?
Quan Nghị biết rõ, người
cô đang nhắc đến, không phải anh, cũng không phải Đỗ Phi Vân.
Là ai, khiến cô yêu như
vậy, đau như vậy, lại giãy giụa như vậy?
Mồ hôi ướt hai gò má non
mềm, nét mặt cô rất đau khổ, ngay cả trong lúc ngủ mơ vẫn rơi lệ, anh đau lòng
đem cô kéo vào trong lòng, “Không sao, không sao, còn có anh ở đây. Thải Lăng,
đừng khóc…”
Từng chút một, bàn tay
nhẹ nhàng vuốt ve cô, cảm nhận được sự thương tiếc từ anh, cô dần dần bình tĩnh
lại, ngừng khóc, dịu dàng nhìn anh, đối diện với ánh mắt ấm áp của anh…
“Em yêu anh” vươn tay ôm
cổ anh, nhẹ nhàng hôn một cái, an tâm nhắm mắt lại, lúc này, trong mơ không hề
có nước mắt.
Anh ngẩn người tại chỗ.
Cô nói, cô yêu anh.
Nhưng, cô biết rõ anh là
ai sao? Ý thức của cô, đủ tỉnh táo để phân biệt hiện thực và trong mơ?
Biết bao đau lòng cùng
chua xót vì câu nói này, nhưng anh vẫn tình nguyện chờ đợi cả đời. Anh nhắm mắt
lại, ôm chặt lấy cô, cuối cùng không quan tâm đến đối tượng mà cô nói là ai
nữa.
“Nghe nói, gần đây em
thường đi qua đêm, vui quá quên mất đường về rồi”. Gã đàn ông ngiêng người
dựa vào bàn làm việc, cố ý nhấn mạnh chữ ‘về’.
Lạc Thải Lăng ngiêng đầu,
liếc mắt nghe chữ ‘về’. “Chuyện anh ‘nghe nói’ đâu có ít? Chả kém chuyện này
đâu.”
Vừa nghĩ đã biết cái
‘nghe nói’ kia là nghe từ ai, tiểu quỷ kia tám trăm năm trước đã đầu quân cho
địch, bán đứng quân tình, ăn cây táo rào cây sung, phí công yêu thương nó.
Đỗ Phi Vân cười khẽ.
“Không thể trách Khải Khải, tất cả mọi người đều nghĩ chúng ta đang hẹn hò”. Cậu
nhóc trước sau cứ một câu anh rể, hai câu anh rể, làm cho người ta muốn không
thương cũng không được.
“Hừ hừ” Lạc Thải Lăng hừ
lạnh một tiếng, chộp lấy bản công văn khác gần đó tiếp tục thẩm duyệt.
“Thải Lăng” anh nói
nghiêm túc, thu lại ý cười. “Trong lòng em thật sự mong muốn điều gì, em là
người rõ nhất, muốn có được hạnh phúc, đôi khi, bản thân mình cần phải dũng khí
hơn”.
Tay đang lật giấy ngừng
lại một chút.
Dũng khí? Thứ này cô trả
giá còn chưa đủ sao? Tám năm trước, cô gần như dùng hết can đảm của cả đời để
theo đuổi tình yêu của mình, kết quả, đổi lại cô được cái gì?
Nỗi khó xử vô cùng, còn
có cả nỗi đau đớn mà cả đời cũng không lấp nổi.
Đỗ Phi Vân chăm chú nhìn
cô, không bỏ lỡ bất cứ một biểu hiện gì trên mặt cô, “Oán hận thế sao? Vậy cần
gì phải ở trước mặt anh ta cười như là đã quên mọi chuyện? Lưu luyến anh ta,
nhưng lại tỏ ra mình là cô gái phóng khoáng với tình một đêm, chết vì sĩ diện”.
“Đỗ Phi Vân, anh không
nói gì em sẽ vô cùng cảm kích anh”.
Quả nhiên, bao giờ người
thành thật cũng không được hoan nghênh.
Anh thở dài. Trách
anh ta, nhưng lại không chấp nhận ai khác ngoài anh ta, trong lòng cô thật sự
đầy mâu thuẫn!
“Em định cứ như vậy sao?
Em hiểu rõ hơn ai khác, mối quan hệ đó không thể kéo dài mãi, nếu không thật
lòng, một khi anh ta cảm thấy mệt mỏi, kết quả, em sẽ lại một lần nữa mất tất
cả”
“Thật lòng?” Ai? Cô? Hay
là anh?
Cô cười khổ. Thứ tình cảm
thật lòng này, ngay cả trong suy nghĩ cô cũng không dám hy vọng.
“Nếu trong tim em đã có
lựa chọn, vậy thì, em phải có dũng cảm gánh vác” những lời này, khiến cô nhớ
tới tình cảnh ở cầu thang ngày hôm đó.
Không phải cô cố chấp đi
vào con đường tình cảm đơn phương, mất hết tự trọng, mãi mãi cũng không được
báo đáp. Cô đã thật sự thử vứt bỏ, cũng đã nghĩ đến sẽ cùng Đỗ Phi Vân có một
khởi đầu mới, nhưng…
Tám năm sau, hy vọng cứ
như vậy tan biến.
Là ai đã nói? Hôn, là
linh hồn của hai người, giao nhau ở môi.
Yêu hay không, trong lúc
hôn môi, thực sự không thể dối gạt? Cứ nghĩ rằng một lần nữa bắt đầu, trong
nháy mắt ấy lại chứng minh sự thật là ngay cả cô cũng không rõ.
Anh, không cảm nhận được
nội tâm của cô. Nụ hôn không có linh hồn, thật trống rỗng đáng sợ.
Phát hiện được điểm này
sớm hơn cô, anh rất quân t