
góc, lặng lẽ không nói, lặng lẽ chờ đợi. Mọi thứ, không có gì khác biệt.
Anh không thể nói với
Thiên Tuệ, cái cảm giác này, kì thực rất chua xót, rất đau khổ.
Sau hôm ấy, cô ngẫu nhiên
vẫn tới chỗ anh ngủ lại, không thường xuyên, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay,
đúng là chỉ tình cờ nhớ tới.
Anh cực không thích loại
cảm giác này, làm tình nhưng lại không yêu, giống như tình một đêm trai gái đầy
rẫy ngoài kia, sáng hôm sau lại trở về với quỹ đạo của cuộc sống thường nhật.
Bắt đầu từ lúc nào mà bọn
họ trở thành bạn tình chỉ có thể tìm nhau phát tiết dục vọng, không thể thổ lộ
tình cảm?
Cho dù thế này đều là
hình thái sinh hoạt phổ biến của trai gái đương thời, nhưng đây không phải điều
anh muốn. Anh cũng không ngờ rằng mối quan hệ của bọn họ trở nên lạnh lùng như vậy,
thân thể nồng nhiệt kết hợp, tâm hồn lại giá lạnh cách xa, điều này làm ngực
anh… đau buốt từng cơn.
Mặt bàn bị ai đó nhẹ gõ
vài cái, anh lấy lại tinh thần, theo ngón tay nhỏ nhắn nhìn dần lên, không biết
Lạc Thải Lăng đã đến trước mặt anh từ lúc nào.
“Đang nghĩ gì vậy? Em gọi
cũng không nghe thấy.”
Tầm mắt di chuyển theo
động tác của cô, cô kiễng chân, ngồi nửa mông lên phía trước bàn, váy bó lấy
đùi ngọc cùng đôi chân thon dài cân xứng, có thể nhìn thấy cảnh xuân mơ hồ dưới
váy. Hành động này với đàn ông có nghĩa là một ám hiệu gần như khiêu khích.
Anh vẫn… quen với việc cô
ôm lấy eo anh, đem thân hình mềm mại rúc vào trong lòng anh, điệu bộ hồn nhiên
làm nũng, không thích ứng được với việc cô quá mức lõi đời quyến rũ lẳng lơ.
Anh lướt mắt qua, không muốn
lưu luyến thêm trong cảnh xuân gợi cảm ấy, không để ý đến vẻ mặt của cô đã hơi
cứng đờ.
“Em vừa nói gì? Anh không
nghe rõ.”
“Em nói…” nghiêng người
về phía anh, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Đêm nay em đến tìm anh”.
Không ngờ tới cô sẽ nói
những lời này ở nơi đông người, anh nhìn khắp xung quanh theo phản xạ. Toàn bộ
văn phòng trống không, mọi người đều đã đi ăn trưa, chả trách cô không lo sợ.
Cô đến tìm anh, cũng chỉ
có một chuyện để làm, không giống như trước kia, cho dù không làm gì, chỉ ôm
nhau ngủ cũng cảm thấy tim ấm áp…
Lồng ngực chua xót, anh
nhẹ giọng từ chối, “Anh có việc”.
“Vậy à!” cô nhún nhún
vai, không hề gì rời khỏi mặt bàn, “Được rồi, em tìm người khác”.
Trái tim lại một hồi đau
nhức, anh quay lại nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
“Thải Lăng!” anh gọi cô.
“Còn có việc gì?”
“Sau mười giờ, được
không?” anh không thể khống chế mà nói ra những lời này.
“Ok!” cô trả lời, cười
yếu ớt rời đi.
Vì sao… lại trở thành như
vậy? Anh chống tay lên trán, nhắm mắt lại.
Rất mệt mỏi, rất đau xót,
nhưng anh lại không có cách nào kiểm soát tất cả những chuyện này.
———-
Một hồi tình ái vui vẻ
cuồng nhiệt qua đi, anh thở dốc, đem mặt chôn vào bộ ngực sữa non mềm, dư vị
sau hoan ái vẫn còn khuấy động.
Anh vẫn ở trong cô, không
vội vã rút ra, cô vòng tay ôm anh, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.
Giây phút anh lưu luyến
nhất khi lên giường với cô là vào lúc này. Cô dịu dàng ôm anh, hôn anh, không
phải vì ham muốn thể xác, mà là sự thân mật hết sức tự nhiên. Cũng chỉ có giờ
khắc này, anh mới có thể mơ hồ cảm nhận được một chút dấu vết của quá khứ.
Đầu vai tê dại, cô lại
đang nghịch ngợm cắn cắn lung tung. Chỉ có điểm ấy, cô vẫn không thay đổi, rất
thích hôn cổ anh, đồng thời, tạo thành nhiều vết hồng, vô số lần anh đã nghi
ngờ là do cô cố ý.
Chỉ cần đêm trước bọn họ
ở cùng với nhau, hôm sau ai nhìn thấy anh cũng sẽ không cần hoài nghi anh đã
làm gì, những vết tích của cuộc làm tình, muốn che cũng không che được.
Ngược lại, anh rất chú ý,
không lưu lại dấu vết gì trên người cô, sợ danh dự của cô bị tổn hại, sợ cô
không thể nói rõ với người đàn ông khác, sợ… gây phiền nhiễu cho cô.
Cô lại hôn cổ anh, anh
cũng không ngăn cản, dù sao thì đây cũng không phải một, hai lần, thôi thì cứ
chiều theo ý cô, cô vui vẻ là tốt rồi.
“Thải Lăng, em có nghĩ
đến… chuyện kết hôn hay không?”. Anh, cô, còn có Đỗ Phi Vân, không thể cứ tiếp
tục như thế này, cô hẳn là hiểu rõ.
Nếu bây giờ cô yêu Đỗ Phi
Vân thì bọn họ không nên tiếp tục dây dưa thân thể, không nên khiến cô cùng lúc
qua lại với hai người đàn ông, đối với ai cũng không toàn tâm toàn ý. Lại nếu,
cô đối với anh còn chút lưu luyến, như vậy, có hay không một ít khả năng cô sẽ
gả cho anh?
Loại quan hệ này, anh
thật sự không muốn cứ tiếp tục.
Lạc Thải Lăng dừng động
tác, “Kết hôn? Anh nói em và anh?”
“Ừ. Em nghĩ sao?”
“Này, đừng tưởng rằng em
không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Lại là mấy luận điệu chịu trách nhiệm cũ
rích, anh cũng không phải là người đàn ông duy nhất của em, muốn chịu trách
nhiệm còn chưa tới lượt anh, bỏ bớt cái tinh thần trách nhiệm nặng nề đó đi”.
Cô còn không hiểu rõ anh sao? Tám năm trước anh vì ý thức trách nhiệm mà qua
lại với cô, cuối cùng cô trở thành trò cười, bị nói là “lấy sự áy náy để trói
chặt đàn ông”, nếu cô ngã hai lần cùng một chỗ, thì còn ngu ngốc hơn cả anh.
“… Anh hiểu rồi” anh che
giấu ánh mắt, xoay người rút ra.
Có phải… cô đã