
bệch, nước mắt
vẫn không ngừng chảy. Sau đấy, cô ấy cực kì hối hận, thấy chính mình đã giết
một mạng người, cảm giác tội ác này không lúc nào ngừng tra tấn cô ấy. Mới đầu,
mỗi đêm cô ấy đều mơ thấy ác mộng, khóc đến tỉnh lại, vừa ngủ vừa khóc. Cô ấy
không ăn được, không ngủ được, cả người gầy xọp đi. Đến cuối cùng, cứ hàng đêm
lại tỉnh dậy vì ác mộng kinh hoàng, phải uống thuốc để ổn định cảm xúc, vậy
nên, cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý khoảng một năm, tình trạng mới dần chuyển biến
tốt hơn” dừng lại một chút “Lần phẫu thuật đó đã làm thân thể cô ấy yếu hơn,
còn khiến sau này… khó mang thai”
Mỗi một chữ, mỗi một câu
của Đỗ Phi Vân, đánh mạnh vào trái tim, Quan Nghị từ sửng sốt, áy náy, đến đau
lòng không thể nói rõ.
Anh chưa bao giờ nghĩ,
thể xác và tinh thần cô lại bị tổn thương đến như vậy, bởi vì cô nói, cô sống
rất tốt, nở nụ cười nhạt với anh như thể đã quên hết mọi chuyện, anh thật sự đã
nghĩ, bản thân không gây cho cô quá nhiều đau khổ…
Khó mang thai… Anh đúng
là đáng chết!
Mãi cho đến sáng ngày hôm
đó, cô vẫn không muốn nói thật với anh, bảo sẽ đến hiệu thuốc mua thuốc… Cô vẫn
gạt anh, dùng thái độ lạnh nhạt bất cần gạt anh, dùng biểu hiện hạnh phúc gạt
anh. Đỗ Phi Vân nói đúng, nếu hôm nay anh ta không nói cho anh, cho dù sau này
mỗi người một ngả, Thải Lăng cũng sẽ không để anh phải chịu bất cứ gánh nặng
gì, một mình chịu đựng hết thảy, cả đời anh sẽ không biết, anh đã phụ cô nhiều
đến thế nào.
Đỗ Phi Vân liếc mắt nhìn
anh một cái, “Cho tới bây giờ tôi vẫn không nghĩ rằng, một tiếng “anh rể”, cái
nhìn của người ngoài, thậm chí là được gia đình cô ấy ủng hộ, sẽ là một ưu thế
lớn, muốn ở bên cô ấy, phải là người đủ tư cách nhất… có thể đem lại hạnh phúc
cho cô ấy. Quan Nghị, anh hãy tự hỏi lương tâm mình, anh, có thể mang đến hạnh
phúc cho cô ấy?”
Anh, đau đớn đến nói
không thành lời.
Anh có thể mang lại hạnh
phúc cho cô? Làm tổn thương cô sâu đậm nhất là anh, tạo thành những vết thương
mãi mãi không thể lành, vậy còn mặt mũi nào, đem lại hạnh phúc cho cô?
Trên đời này, anh là
người không có tư cách nói những lời này nhất.
“Đã hết mười phút. Tiếp
đây, người của anh trả lại cho anh, phải làm thế nào, tự anh lo liệu” xoay đi,
chạy lấy người.
Những gì cần nói đã nói
xong, có thuận lợi hay không là chuyện của anh ta. Hy vọng con người này sau
tám năm sẽ có tiến bộ một chút, đừng hoàn toàn mù mắt, nếu không lần này mọi
chuyện sẽ không chỉ giải quyết bằng một nắm đấm đâu.
Nửa giờ sau, một chiếc xe
chạy ra từ khu vườn trường, ngồi bên phải ghế lái, không phải là người đẹp nũng
na nũng nịu, mà là một cậu bé mười hai tuổi ôm chiếc cúp vô địch.
“A” mở cửa kính xe, Lạc
Diệc Khải thò đầu ra, liên tiếp nhìn xung quanh.
“Nhìn cái gì?”
“Anh rể, người kia… Chính
anh nói là hạnh phúc của chị, nhìn rất quen, không phải em đã gặp rồi chứ?”
nghĩ thế nào cũng đều không nhớ ra.
“Thật không?” con ngươi
chớp qua một nét mà chỉ có anh mới biết, “Khải Khải, nên đổi lại cách xưng hô,
không được gọi anh là anh rể nữa”.
Lạc Diệc Khải nghiêng đầu
nhìn kĩ anh. “Anh không khổ sở, luyến tiếc sao?” Chị xinh đẹp như vậy, cậu biết
anh ấy rất thích chị.
“Có chứ, nhưng anh đã cố
gắng rồi” đã cố gắng thì không còn gì phải tiếc nuối.
Tám năm trải nghiệm, cũng
đã đủ. Mấy ngày nay, Quan Nghị so với anh cũng không khá hơn là mấy.
Trong lòng tất nhiên
không tránh khỏi có chút buồn bã, chua xót. Đỗ Phi Vân cười trừ, nên đem Thải
Lăng trả lại cho anh ta.
Lang thang trên đường hồi
lâu, đầu đã bị lấp đầy, có rất nhiều chuyện anh phải suy nghĩ, nhưng lại không
thể nghĩ thông. Không nhớ nổi đã đi qua những con phố nào, cũng không nhớ nổi
đã đi như vậy bao lâu, không nhớ nổi bản thân đang nghĩ cái gì… Hoàn toàn đi
trong vô thức, để mặc cho cảm giác đau lòng từng khúc chiếm lấy.
Đêm đã về khuya.
Về đến trước cửa nhà, ý
thức dần dần hồi phục, thấy ở gần cửa có một thân hình nhỏ bé ôm đầu gối ngồi
bệt xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, thắt lưng liền bị ôm chặt. “Anh chạy đi
đâu vậy! Em chờ anh đã rất lâu!”
Anh cúi đầu, chăm chú
nhìn khuôn mặt đang chôn ở ngực mình, “Sao không vào nhà?”
Mấy năm nay, anh chưa bao
giờ thay đổi nơi cất chìa khóa, như một thói quen, sợ cô đột nhiên tìm đến anh,
sẽ không thể vào nhà.
Cô lắc đầu. “Không được.
Chưa có sự đồng ý của anh, em không dám tùy tiện.”
Đơn giản vài chữ, như ám
chỉ, anh nghe mà lòng đau nhói.
Lúc trước, không được sự
đồng ý của anh, cô vẫn tình nguyện xâm nhập thế giới của anh, bài học ấy rất
đau. Mà hiện tại, khi anh mở rộng trái tim, cô lại chần chừ, không dám bước vào
lần nữa.
Anh giả vờ không hiểu,
lấy chìa khóa mở cửa, không để lại chỗ cũ mà cầm thẳng vào nhà.
Đây là… có ý gì? Lạc Thải
Lăng nhìn hành động của anh. Sau này, không có sự cho phép của anh, rốt cuộc
thật sự không thể vào…
“Sao tự nhiên lại tới
đây?” anh nghĩ, giờ này cô hẳn là đang ở cùng Đỗ Phi Vân.
“Còn hỏi. Là ai mời em đi
xem phim?” hại cô tâm trạng không yên, lòng đầy áy náy vì đã thất hứa với em
trai, nhưng thứ mà cô có được lại là làm