
còn không biết sao? Lần trước cánh tay thiếu chút nữa bị tàn phế
mà anh vẫn thản nhiên như thiên hạ thái bình. “Anh cố tỏ ra mạnh mẽ như vậy để
làm gì? Để cho mọi người biết thì xấu hổ lắm sao?”
“Tôi không cố cậy khỏe”,
chẳng qua anh… đã quen một mình mà thôi, không nghĩ sẽ có người cùng anh đối
mặt, thật sự chưa bao giờ nghĩ tới.
Thực ra anh không có cảm
lạnh, chỉ là … đau dạ dày mà thôi.
Ngay cả anh cũng ngạc
nhiên, cô lại có thể phát hiện ra anh không khỏe. Cả một buổi sáng, chị Vương ở
cùng một phòng với anh cũng không hề biết. Cho tới nay cũng chưa có ai nhìn ra,
anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.
Nhưng cô lại biết.
Ước chừng khoảng 15 phút,
chị Vương đã trở lại, cô dùng lý do đơn giản “Có một tên ngốc bị bệnh, em dẫn
anh ta đi khám” rồi liền kéo anh đi, từ đầu tới cuối không cho anh có cơ hội ý
kiến, ngoại trừ khi nghe đến hai chữ “ngu ngốc”, cái miệng có hơi há ra một
chút rồi ngậm lại ngay.
Nhưng mà, sự thật chứng
minh, cô cũng không nói gì sai, người này quả thực là kẻ ngốc.
Biết bác sĩ nói gì không?
Loét dạ dày! Căn cứ vào lời khai nhận tội khi bác sĩ khám bệnh thì anh đã đau
vài lần hơn một tuần nay, đến hôm nay thì dẫn đến xuất huyết nhẹ.
Cô thật sự không thể tin
được lại có người ngu ngốc đến như vậy, coi thường sức khỏe của bản thân đến
thế, nếu hôm nay cô không bắt anh đi khám, chắc anh vẫn tiếp tục trì hoãn… Đây
đúng một tên ngốc chính hiệu mà!
Bác sĩ nhìn vẻ mặt đằng
đằng sát khí của cô, như đang chuẩn bị muốn đánh vỡ đầu anh bất cứ lúc nào,
cười cười nói: “Anh nhìn xem, làm cho người ta lo lắng như vậy, tốt nhất là anh
mau xoa dịu bạn gái mình đi, cô ấy có vẻ rất tức giận.”
Đã quen với việc bị người
ngoài hiểu lầm, cô không có phản ứng gì nhiều, cứ nghĩ anh cũng sẽ làm như
không nghe thấy như bình thường, không ngờ anh lại quay sang nhìn cô, giọng nhỏ
đến mức giống như là tự nói cho mình nghe. “Tôi thường bị đau dạ dày…”
Bởi vì thường xuyên bị
đau, đó là bệnh cũ, nên không để ý đến.
Đây xem như… giải thích
sao?
Cô không biểu hiện sự bất
ngờ ra mặt, lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Lúc trước, khám xong chỉ
đưa anh đến trước cửa nhà rồi đi, người này cực kỳ quái gở, cô chưa bao giờ
trông cậy vào việc bỗng nhiên anh hiểu được đạo lí làm người, mời cô vào uống
một tách trà hay gì đó… Nhưng tình hình hôm nay lại khác, bị tạt nước lạnh thì
cứ tạt đi, cô kiên quyết đưa anh vào nhà.
Sự thật, quả nhiên như cô
dự đoán, anh nói không có thói quen mời bạn đến nhà, rất không quen. Cô giả vờ
không hiểu, bảo anh: “Cùng lắm thì cũng chỉ như ổ chó thôi, tôi đã chuẩn bị
tinh thần.”
Một tháng này cũng không
phải công cốc, cô đã biết cách để đối phó với anh. Chẳng qua anh chỉ không hay
nói chuyện, không hay tranh cãi mà thôi, cũng không thật sự quá lạnh lùng, chỉ
cần cô giả vờ câm điếc, anh sẽ nhượng bộ.
Quả nhiên, ánh há miệng
định nói, sau đó im lặng.
Cô biết thực ra anh không
có người thân bên cạnh chăm sóc, y theo tính cách của anh thì hẳn là bạn bè
cũng không nhiều, càng không thể có bạn bè thân thiết tới mức sẽ chăm sóc anh
khi ốm đau, bảo cô mặc kệ anh, thật sự là không làm được, nhất là với một tên
ngốc bị xuất huyết dạ dày mà còn tưởng là không có việc gì.
Trên đường về cô mua vài
nguyên liệu nấu ăn đơn giản, cùng anh đi lên tầng, bắt anh mở cửa, thế nên mới
biết anh ở tầng sáu, lại không có thang máy, mới nghe thôi mà chân đã nhũn ra một
nửa. Bình thường đi học, hơn ba tầng là cô đã đi thang máy. Đôi chân đẹp chưa
từng leo một lúc nhiều tầng như vậy, nhưng cô vẫn cắn răng, bền gan vững chí
hoàn thành nhiệm vụ bất khả thi này.
Lần đầu tiên đến nhà anh,
kỳ thực không tệ như cô nghĩ, mặc dù không tính là sáng sủa sạch sẽ, nhưng cũng
không tới mức như ổ chó, ít nhất thì trên nguyên tắc, đồ đạc đều được đặt đúng
chỗ cần đặt.
Có thể nhận ra anh không
được tự nhiên. Có lẽ đúng như anh nói, không để bất cứ ai bước vào nhà mình.
Đối với anh mà nói, đây gần như là một không gian riêng, nên không thể thích
ứng với sự có mặt của người ngoài?
Cô nấu cháo, bắt anh phải
ăn xong, nghỉ ngơi, sau đó mới rời đi.
Mở mắt ra, nhìn thấy đầu
tiên là bữa sáng được đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ.
Sữa đậu nành, bánh bao,
còn có một mẩu giấy nhớ.
Đối với việc thức ăn đột
nhiên xuất hiện trên bàn, anh đã học được cách không ngạc nhiên. Trong khoảng
thời gian này, luôn là vậy.
“Trông anh ngủ say như
vậy, tối hôm qua lại thức đêm sao? Anh á, bị thế mà vẫn chưa chừa, lần sau đau
dạ dày không cần uống thuốc, tôi sẽ trực tiếp bảo bác sĩ cho anh ít thạch tín.
P.S: Tôi định học xong
tiết đầu thì gọi cho anh, không anh lại gộp chung bữa sáng với bữa trưa. Nếu
anh đã dậy rồi thì cứ coi như chưa đọc mảnh giấy này”.
Bởi vì bác sĩ nói, ba bữa
ăn trong ngày của anh không điều độ, nếu như không thay đổi thói quen ăn uống,
đừng nói loét dạ dày mà xuất huyết, thủng dạ dày … đều sẽ đến “thăm” anh, vì
thế cô bắt đầu giúp anh chuẩn bị đồ ăn.
Bác sĩ còn nói, thời gian
này anh thích hợp ăn nhẹ, thức ăn dễ dàng tiêu hóa, vì thế cô đã xuố