
viện có dịch vụ chăm sóc đặc biệt, tìm y tá trưởng
là thuê được người. Tuy công ty chi tiền nhưng Đàm Tĩnh vẫn cẩn thận lựa chọn
một hộ lý nam nhìn có vẻ khỏe mạnh lại trung thực.
Thịnh Phương Đình đã tỉnh lại, ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ khiến anh nhất
thời không biết mình đang ở đâu. Anh chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy phía trên có bình
truyền dịch. Bỗng anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Giám đốc Thịnh, anh
tỉnh rồi?”
Anh thấy toàn thân rã rời, đầu óc váng vất, thật sự không có sức để nói
chuyện nữa. Bóng dáng người đó rất mơ hồ, anh chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng,
còn tưởng là y tá, nhắm mắt một lúc anh mới phát hiện, thì ra là Đàm Tĩnh. Cô
đứng ngược sáng, cả người chìm trong quầng sáng vàng nhàn nhạt, khiến hình ảnh
cô trở nên mơ hồ, không chân thực.
“Phó giám đốc Trần sắp xếp tôi qua thăm anh. Đây là Tiểu Phùng, hộ lý do công
ty để chăm sóc anh trong thời gian nằm viện.”
Thịnh Phương Đình gật đầu. Sớm nay thuốc mê hết tác dụng, anh đau đầu không
ngủ được, mãi đến khi trời sáng hẳn mới thiếp đi một lát, lúc này chỉ thấy vô
cùng mệt mỏi.
“Bác sĩ nói anh vẫn chưa ăn được, để tôi lau mặt giúp anh, sẽ dễ ngủ hơn một
chút.”
Chiếc khăn mặt ấm áp chạm nhẹ lên mặt khiến anh cảm nhận được sự dịu dàng vô
hạn. Đàm Tĩnh rất có kinh nghiệm chăm sóc người ốm, bàn tay cô vừa êm ái lại nhẹ
nhàng. Cô cùng Tiểu Phùng giúp anh trở mình nằm nghiêng để ngủ cho thoải mái.
Dường như dạ dày cũng không còn đau nữa, anh lại ngủ thiếp đi.
Khi đến thay thuốc, y tá rất thân thiện với Đàm Tĩnh, còn cười hỏi cô: “Cô là
người nhà bệnh nhân à?”
“Không, tôi là đồng nghiệp.”
“À, vậy tôi hỏi chút, cô gái tối qua… cô gái rất xinh đẹp ấy, cũng là đồng
nghiệp của các cô, có phải bạn gái của bác sĩ Nhiếp không?”
Đàm Tĩnh sững người, đầu óc trở nên trống rỗng, mấy giây sau mới nghe thấy
giọng nói của mình như len qua kẽ răng: “Tôi không biết…”
Cô y tá đành nén lại lòng hóng hớt, thay thuốc xong rồi đi luôn. Năm giờ
chiều là bệnh viện giao ca, lúc này Thịnh Phương Đình đã tỉnh hẳn, bắt đầu có
sức trò chuyện. Mấy vị giám đốc sau giờ làm đều đến thăm anh, phòng bệnh bỗng
chốc vô cùng náo nhiệt. Thấy Thư Cầm cũng tới, Phó giám đốc Trần đùa: “Giám đốc
Thịnh, anh phải cảm ơn Giám đốc Thư cho tử tế đi. Người ta phải dùng đến quan hệ
của bạn trai để tìm chủ nhiệm đến phẫu thuật cho anh đấy.”
“Là đồng nghiệp cả, cần giúp thì đương nhiên phải giúp thôi.” Thư Cầm cười,
“Nhưng tôi chỉ mong cả đời mọi người đừng nhờ tôi việc này.”
Thịnh Phương Đình nói: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn cô. Ủa, bạn trai cô đâu?
Sao không vào cùng? Tôi phải cảm ơn người ta nữa.”
“Hôm nay anh ấy trực đêm, chắc là đi làm rồi.”
Phó giám đốc Trần xen vào: “Thế thì Giám đốc Thư tiện thể đi thăm anh ấy
đi.”
“Đi làm thì có gì phải thăm?”
“Một ngày không gặp tựa cách ba thu, đi làm cũng nên thăm chứ!”“Đúng thế,
đúng thế!”
Mọi người đều cười hùa theo, Thịnh Phương Đình có chút uể oải nói: “Mọi người
đến thăm hay đến chọc tức kẻ cô đơn này đấy hả?”
Phó Giám đốc Trần cười: “Giám đốc Thịnh chóng khỏe lại rồi nhanh nhanh tìm
lấy một cô bạn gái, mau kết hôn để chúng tôi tặng phong bì, thế là báo thù được
rồi.”
Trước khi về mọi người đều căn dặn Đàm Tĩnh hãy chăm sóc tốt cho Thịnh Phương
Đình, như thể cô là người nhà của anh thật vậy. Đàm Tĩnh chỉ cúi đầu vâng dạ.
Khi mọi người về hết, Thịnh Phương Đình mới nói: “Cô mau về đi, ở đây có Tiểu
Phùng rồi.”
Đàm Tĩnh đáp theo quán tính: “Vâng.”
Thịnh Phương Đình thấy buồn cười, nhưng vừa cười lại thấy bụng nhói đau, còn
chưa kịp cười hết cỡ đã chuyển thành nhăn nhó. Anh nói: “Đừng rụt rè như vậy, ở
công ty chúng ta là cấp trên cấp dưới, nhưng ở bệnh viện tôi lại phiền cô chăm
sóc cả ngày, tôi phải cảm ơn cô mới đúng. Còn nữa, cảm ơn cô đã đưa tôi vào
viện, trên xe cấp cứu tôi có tỉnh lại một lúc, liền nhìn thấy cô.” Ngữ khí của
anh vô cùng dịu dàng.
Đàm Tĩnh nói: “Không có gì, là điều tôi nên làm mà.” Dù là đồng nghiệp bình
thường cô cũng sẽ đưa đi viện, huồng hồ giám đốc Thịnh từng giúp cô một việc
lớn.
“Được rồi, cô về đi.”
Đàm Tĩnh cười: “Chào anh, mai gặp lại.”
“Mai gặp lại.” Thịnh Phương Đình cũng cười, nghĩ đến việc mai lại được gặp
cô, anh cảm thấy thật vui vẻ.
Đàm Tĩnh đi đón con rồi về nhà nấu cơm. Tôn Bình hớn hở hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ
không phải tăng ca à?”
“Ừ.” Đàm Tĩnh cũng rất vui, “Mười mấy ngày tới mẹ cũng không phải tăng
ca.”
Ngày nào cũng đến bệnh viện chăm sóc Thịnh Phương Đình coi như đi làm, khi
các bác sĩ giao ban xong, cô có thể về nhà, đây đúng là chuyến công tác tuyệt
vời. Công việc đơn giản, lại không phải tăng ca, có thể đón Tôn Bình đúng giờ,
hai mẹ con qua chợ mua đồ ăn rồi cùng về nhà ăn cơm.
Đàm Tĩnh đang bận rộn trong bếp, bỗng nghe thấy tiếng Tôn Bình ở bên ngoài:
“Bố về rồi.”
Đàm Tĩnh đang luôn tay đảo thức ăn chợt khựng lại, vội vàng tắt bếp gas bước
ra ngoài. Cô thấy Tôn Chí Quân râu ria đầy mặt, quần áo bốc mùi, không biết mấy
ngày rồi chưa thay nhưng anh ta không uống rượu. Nhìn thấy cô, anh ta chỉ hỏi
đúng một câu: “Tiền đâu?