
”
Đàm Tĩnh quay sang bảo Bình Bình: “Con ngoan, đi xem phim hoạt hình đi.”
Tôn Bình biết người lớn có chuyện muốn nói, ngoan ngoãn về phòng xem phim
hoạt hình. Đàm Tĩnh lau tay, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng: “Chỉ có một nghìn tệ
thôi, mật khẩu là sáu số 0. Anh cầm dùng trước đi.”
“Tiền đâu?” Anh ta gần như gầm lên, “Một nghìn tệ? Cô nghĩ đang đuổi bọn ăn
mày đấy à?”
“Tôi đã chuẩn bị năm nghìn, nhưng trên đường bị trộm mất. Tôi đã báo án rồi,
cảnh sát chỉ tìm lại được một nghìn. Không tin anh có thể gọi cho cảnh sát…”
“Thôi đi Đàm Tĩnh, biết lấy cảnh sát ra dọa tôi rồi đấy. Tôi nói cho cô biết,
cô đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Cô tưởng tôi cần chỗ tiền đó
của cô lắm sao. Cô không đưa tôi lấy của người khác.”
Đàm Tĩnh bỗng cảm thấy mệt mỏi vô chừng: “Anh đòi người khác đi. Tìm Nhiếp Vũ
Thịnh xem anh ta có đưa không.”
Tôn Chí Quân khựng lại. Đàm Tĩnh nói tiếp: “Tôi hết cách rồi, thứ gì cần bán
cũng đã bán cả. Một nghìn này anh muốn lấy thì lấy, anh không muốn thì tôi cũng
chịu. Còn chưa biết kiếm đâu ra tiền phẫu thuật cho Bình Bình đây. Bác sĩ nói,
dù xin trợ cấp thì chúng ta cũng phải bỏ ra 30% là hơn ba vạn tệ. Nhưng phương
án trợ cấp này có rủi ro lên tới 50%. Cũng có nghĩa tỷ lệ thất bại là 50 – 50.
Anh bảo tôi chọn thế nào đây? Làm phẫu thuật, cần đến mấy trăm nghìn, tôi không
có tiền. Xin trợ cấp, tỷ lệ thành công chỉ 50%, có đến 50% khả năng con vào
phòng phẫu thuật rồi sẽ không thể ra được nữa. Không phẫu thuật thì không thể
sống qua 10 tuổi…” Cô ngẩng lên nhìn Tôn Chí Quân với đôi mắt ầng ậng nước, “Anh
nói xem tôi phải làm sao? Anh đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh đi, tùy anh dùng cách gì,
chỉ cần anh đòi được tiền của anh ta, chỉ cần anh ta chịu đưa, tùy anh muốn thế
nào thì thế.”
Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng đến lạnh lùng, Tôn Chí Quân trừng mắt nhìn
Đàm Tĩnh, thấy cô quệt nước mắt, anh ta hầm hầm nói: “Cô đừng có mơ!” Anh ta thò
tay giật phắt tấm thẻ ngân hàng, quay người đi ra khỏi nhà, còn sập cửa đánh
“rầm”, khiến cả căn nhà cũ nát rung lên, vôi vữa trên tưởng lả tả tróc ra.
Tôn Bình rón rén đẩy cửa phòng rồi sợ sệt nấp sau cánh cửa, thò nửa cái đầu
ra gọi: “Mẹ ơi…”
Đàm Tĩnh vội vàng lau nước mắt, lại ngồi xuống trước mặt con: “Sao thế, Bình
Bình?”
“Con đói.”
“Mẹ đang làm cơm, sắp xong rồi.”
“Mẹ lại cãi nhau với bố à?”
“Không, bố lúc nào cũng nói to như thế, con biết mà. Được rồi, con chơi một
lát nữa đi, mẹ đi xào rau.”
Tôn Bình túm gấu áo mẹ, nói nhỏ: “Mẹ, con nhớ chú Lương. Chú ấy sẽ đưa con đi
công viên chơi.”
“Dạo này chú Lương bận lắm. Đến Chủ nhật mẹ đưa con đi thăm chú ấy nhé?”
“Vâng ạ.” Tôn Bình chợt sáng mắt lên, “Mẹ cho con mấy hạt đậu đi. Bao giờ đậu
nảy mẩm là sẽ đến Chủ nhật.”
Đàm Tĩnh vào bếp lấy một nắm đậu lớn, chọn một chiếc đĩa đổ chút nước rồi thả
vài hạt vào đó, số đậu còn lại cho vào máy xay, đổ nước vào rồi ấn nút. Hôm nay
không có canh, cô định làm ít nước đậu tương cho Bình Bình uống, bã còn lại cũng
xào được đĩa rau.
Tôn Bình bưng cái đĩa thận trọng đặt lên bệ cửa sổ, rồi ngồi bên cạnh lẩm
nhẩm, không biết đang nói điều gì, Đàm Tĩnh xào xong đĩa rau, ra khỏi bếp thấy
nước đậu tương đã xong, liền lấy bã ra để một bên để phơi. Cô rót nước đậu tương
ra cốc, quấy thêm một chút đường, rồi gọi: “Bình Bình, ăn cơm thôi con.”
Tôn Bình trèo xuống khỏi chiếc sofa cũ kỹ, đi rửa tay rồi ngồi vào bàn, ngoan
ngoãn cầm đũa lên. Đàm Tĩnh vừa gắp thức ăn cho con vừa hỏi: “Bình Bình, con nói
gì với hạt đậu thế?”
“Con đang ước.”
“Ước?”
“Chị Mai Mai bảo, trong truyện cổ tích nước ngoài có một loại đậu thần kỳ, có
thể mọc cao đến tận trời. Chỉ cần ôm lấy thân cây trèo mãi lên cao là sẽ gặp
được người khổng lồ, còn có rất nhiều báu vật nữa… Muốn gì có nấy.”
Đàm Tĩnh cười: “Thế Bình Bình muốn có gì nào?”
Bình Bình toét miệng cười: “Con muốn có một trái tim khỏe mạnh… Mẹ, con muốn
người khổng lồ thay cho con trái tim bị bệnh này bằng một trái tim khỏe mạnh.
Như thế con sẽ khỏi ốm, mẹ cũng không phải lo lắng nữa.”
Đàm Tĩnh lòng đau như cắt nhưng vẫn gượng cười: “Bình Bình, mẹ được cách. Mẹ
sẽ nhờ bác sĩ chữa khỏi bệnh cho con.”
Vì đã hứa với Tôn Bình nên cuối tuần Đàm Tĩnh bảo với Thịnh Phương Đình rằng
cô phải đưa con đi thăm hai người bạn, sẽ không đến bệnh viện. Thịnh Phương Đình
vô cùng kinh ngạc, anh không ngờ cô đã kết hôn, càng không thể ngờ cô còn có một
đứa con. Trong thoáng chốc, anh bỗng thấy hơi hụt hẫng, lòng trào lên một cảm
giác khó tả. Anh không hiểu nhiều về Đàm Tĩnh, cũng chưa hề hỏi han về cuộc sống
riêng tư của cô, hồ sơ của Đàm Tĩnh chỉ qua tay Thư Cầm, thậm chí anh còn chưa
đọc sơ yếu lý lịch của cô mà đã quyết định điều người này sang bộ phận Kế hoạch.
Thật sự, anh chẳng biết gì về cô cả.
Anh rất ngạc nhiên về cảm xúc của bản thân, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại
bình tĩnh, nói: “Đi cùng con là việc quan trọng. Mấy hôm nay cô cũng vất vả rồi,
cuối tuần cứ đi chơi với con cho vui. Đúng rồi, bé là trai hay gái?”
“Con trai anh ạ.” Nhắc đến con trai, Đàm Tĩnh lại để lộ vẻ hân hoan khó giấ