
người ta ăn dưa hấu cứ xì xì xụp xụp, còn Bình Bình ăn
dưa hấu mà cứ như thêu hoa.”
Đàm Tĩnh phì cười, Vũ Linh sực nhớ ra: “Đúng rồi, hai hôm trước tớ gặp Tôn
Chí Quân.”
Đàm Tĩnh thoáng sững sờ, rồi bình tĩnh hỏi: “Cậu gặp anh ta ở đâu?”
“Ở bên ngoài trung tâm bán đồ điện gia dụng, anh ta đi cùng một nhóm bốc vác,
có vẻ như đang đợi việc.” Vương Vũ Linh thắc mắc, “Không phải anh ta lái xe cẩu
hàng sao?”
Đàm Tĩnh vẫn chưa cho ai biết chuyện Tôn Chí Quân đánh nhau bị đuổi việc. Giờ
Vương Vũ Linh hỏi đến, cô đành trả lời vắn tắt “Anh ta không làm việc đó nữa
rồi.”
“Tại sao? Lái xe cẩu là công việc nhẹ nhàng, lại kiếm được nhiều.” Vương Vũ
Linh không hiểu, “Anh ta đúng là chẳng ra gì, việc nhẹ nhàng không làm lại chạy
đi bán sức. Tớ thật không hiểu sao cậu lại lấy anh ta, hai người quá chênh
lệch.”
Đàm Tĩnh cúi đầu: “Có gì mà xứng với không xứng, cũng chỉ là sống qua ngày
thôi mà.”
“Anh ta là người để sống cùng sao? Dù sống qua ngày cũng phải xem có xứng
không chứ. Cậu có học thức thế này, học đến mấy năm đại học, còn anh ta cứ như
Trương Phi, cấp hai cũng chưa xong, đứng cạnh cậu chẳng giống vợ chồng chút nào.
Đã thế lại còn rượu chè, cờ bạc, kiếm được chút tiền cũng không đủ cho mình anh
ta. Anh ta chưa bao giờ quan tâm đến cậu và Bình Bình. Tớ không hiểu làm thế nào
mà cậu chịu đựng được anh ta. Loại chồng như thế thà không có còn hơn.”
Đàm Tĩnh đột nhiên nói: “Anh ta không phải người xấu… Khi tớ khó khăn nhất
anh ta đã giúp tớ. Lúc sinh Bình Bình, tớ bị đẻ khó, ra máu nhiều, không có tiền
mua huyết tương, anh ta đã truyền cho tớ 400cc máu. Bình Bình vừa sinh ra đã
mang bệnh, nằm trong lồng kính đến bảy tám ngày, ngày nào cũng mất hơn nghìn tệ.
Khi tớ và Bình Bình ra viện, tiền thuốc thang cộng lại mất đến hơn hai vạn tệ,
chút tiền tích góp được trước khi cưới của anh ta đều tiêu hết cho tớ và Bình
Bình. Hồi đó để cứu Bình Bình, anh ta đã đi khắp nơi vay tiền… Mạng của tớ và
Bình Bình đều do anh ta cứu…”
“Ai dà, đó là điều nên làm mà. Vợ con mình lẽ nào anh ta không nên nghĩ cách
sao? Thế thì anh ta có còn là đàn ông nữa không?”
Đàm Tĩnh cúi đầu không nói gì nữa.
Vương Vũ Linh hậm hực: “Tại cậu quá mềm lòng. Dù hồi đầu anh ta tốt, nhưng
mấy năm nay anh ta có trách nhiệm gì với cậu, với Bình Bình không? Chưa bao giờ
quan tâm đến vợ con, cả ngày chỉ biết cờ bạc rượu chè, thua thì về nhà đòi tiền
cậu. Cứ cho là cậu nợ anh ta chăng nữa thì cũng đã trả hết lâu rồi.”
Đàm Tĩnh vẫn không lên tiếng. Có lẽ món nợ tiền bạc cô đã trả hết, nhưng có
những món nợ mãi mãi không bao giờ trả được.
Ăn xong dưa hấu, Vương Vũ Linh mang ra một tập chứng từ, bảo là muốn báo cáo
lại tình hình cửa hàng, Đàm Tĩnh hơi ngại, nói: “Hai cậu cứ làm là được rồi,
không cần phải nói với tớ.”
“Tiền bạc phân minh, ái tình sòng phẳng. Cậu đầu tư hơn một vạn, nói thế nào
cũng là cổ đông. Giờ sắp trang trí xong rồi, đương nhiên phải báo cáo với cậu.”
Vương Vũ Linh cẩn thận tính từng khoản cho cô nghe, tiền thuê nhà, tiền trang
trí, tiền mua thiết bị, rồi tiền đầu tư sau khi chính thức đi vào hoạt động.
Tổng số tiền cũng rất đáng giật mình, Vương Vũ Linh nói: “Số tiền bọn tôi có
cộng với hơn một vạn của cậu đã dùng hết rồi, không còn thừa đồng nào cả. Nhưng
đi vào hoạt động là được rồi, bắt đầu hoạt động thì sẽ có vốn lưu động. Nếu nửa
cuối năm làm ăn tốt thì trước Tết có thể chia lợi nhuận rồi.”
Đàm Tĩnh cười: “Các cậu làm tốt là tớ yên tâm.”
Trong khi hai người bọn họ nói chuyện, Lương Nguyên An chơi với Tôn Bình, cho
bột mì vào khuôn, khi đổ ra sẽ thành hình các con thú rất đẹp. Tôn Bình cười
thích thú, cầm phô bánh chạy lại: “Mẹ ơi, mẹ ơi! Nhìn bánh con làm này!”
“Chậm thôi, đừng có chạy!” Dường như để chứng minh lời cô, Tôn Bình bỗng vấp
một cái ngã lăn ra đất. Đàm Tĩnh luống cuống chạy lại bế con lên, thấy sắc mặt
cậu bé tái mét, toàn thân run rẩy, gần như không thở nổi nữa. Đàm Tĩnh đặt con
nằm nghiêng trên mặt đất rồi gập tay chân con lại để đảm bảo hô hấp bình thường.
Đàm Tĩnh lo lắng ấn tay lên mạch đập của con trai, thấy Lương Nguyên An và Vương
Vũ Linh đều sợ đến ngây người ra đó, cô không kìm được to tiếng hét: “Mau gọi
cấp cứu đi!”
Đàm Tĩnh đã được học về hồi sức tim phổi, cô vừa đếm nhịp mạch vừa làm hồi
sức. Không phải cô chưa bao giờ nghĩ đến việc này, chỉ là không ngờ nó lại đột
ngột như thế. Cô vốn tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, nhưng khi nó xảy ra,
cô vẫn có cảm giác như trời đất sụp đổ. Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ đi theo
lập tức đưa Tôn Bình lên xe, Đàm Tĩnh không biết mình đã lên xe thế nào, làm thế
nào vào bệnh viện, cả khu cấp cứu đầy những âm thanh hỗn loạn, khắp nơi đều là
bệnh nhân và bác sĩ. Cô chạy theo chiếc giường đẩy, dép tuột lúc nào cũng không
hay, Vương Vũ Linh nhặt lên giúp cô rồi đuổi theo phía sau. Tôn Bình được đẩy
vào phòng Cấp cứu, các bác sĩ trên xe cấp cứu thuật lại tình hình bệnh nhân:
“Tôn Bình, nam, sáu tuổi, bị chứng Fallot bẩm sinh, từng khám tại bệnh viện
chúng ta, chưa có tiền nên chưa phẫu thuật…”
Vị bác sĩ