
ột thời gian dài bác còn sợ nó bị trầm cảm. Khi nó khó khăn nhất cháu
đã ở bên nó, bác rất cám ơn, nếu cháu bằng lòng thì hãy cho nó một cơ hội đi. Nó
đã trói buộc mình quá lâu, quá khổ sở rồi, nó rất cần một sự khởi đầu mới.”
Đến mười giờ tối, phòng bệnh sắp tắt đèn, Thư Cầm và Nhiếp Vũ Thịnh mới rời
khỏi bệnh viện, ông Nhiếp Đông Viễn cần được ngủ đủ để đối phó với quá trình trị
liệu ngày mai. Trên đường về, Thư Cầm bảo Nhiếp Vũ Thịnh dừng xe ghé vào một cửa
hàng tiện lợi mua bia. Mỗi khi tâm trạng không vui họ lại mua bia về nhà ăn lẩu.
Sau khi từ Mỹ về, họ cảm thấy món ăn nước mình vẫn là ngon nhất thế giới, mà món
đơn giản nhất chính là lẩu, chỉ cần đun một nồi nước dùng, bất cứ thứ gì cũng
cho vào được. Thư Cầm rất bận, tan làm xong đã mệt nhoài, làm nồi lẩu vừa không
phải nghĩ nhiều lại không tốn sức.
Bật bếp nấu lẩu, đợi nước trong nồi sôi, Thư Cầm bật hai lon bia, nói: “Nào,
tối nay chúng ta không say không về.”
Nhiếp Vũ Thịnh chạm lon với cô, hai người cùng uống một ngụm lớn. Thư Cầm
nói: “Tôi biết trong lòng anh đang buồn, bạn gái cũ của anh rốt cuộc là người
thế nào? Tôi phải hiểu thật rõ mới quyết định được có nên chui xuống vũng bùn
này cùng anh không?”
“Cô ấy lấy chồng, có con rồi.”
“Điều này khiến anh tuyệt vọng ư?”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc không đáp, Thư Cầm nói: “Vừa nhìn là biết anh
quá ngốc, quá ngây thơ. Năm ngoái bạn trai cũ của tôi kết hôn, anh thấy tôi làm
gì? Tôi send cho anh ta bức thư điện tử chúc mừng đám cưới, còn gửi tặng cho món
quà tân hôn. Đau lắm, đương nhiên là đau, nhưng đau đến chết cũng phải ráng
chịu. Người ta đâu có nghĩa vụ đợi anh cả đời? Anh đợi người ta vì anh ngốc, anh
tự nguyện đợi chứ người ta có bắt ép anh đâu.”
“Tôi và cô ấy… cũng từng có con…”
Thư Cầm nhìn Nhiếp Vũ Thịnh đầy kinh ngạc, rõ ràng chưa uống được mấy mà hai
mắt anh đã đỏ ngầu, giọng nói cũng khàn hẳn đi.
“Bốn mươi tám ngày, bào thai còn rất nhỏ, siêu âm chưa chắc đã nhìn thấy, phá
rồi.”
Thư Cầm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Khi cô ấy đi phá thai, tôi không hề biết gì hết, tôi còn đang xin học bổng
đi Mỹ cho cô ấy. Tôi nghĩ dù bố tôi không đồng ý thì bọn tôi sang Mỹ kết hôn là
xong.’
“Bố anh cho cô ấy tiền à?”
“Không.” Anh cúi đầu, tay bóp chặt vỏ lon, như kìm nén, “Nếu cô ấy cầm tiền
của bố tôi, tôi còn nghĩ là do bất đắc dĩ, vì áp lực từ bố tôi nên mới rời xa
tôi.”
“Thế thì tại sao?”
“Cô ấy chưa từng yêu tôi, cô ấy nói vậy.” Từng câu từng chữ rành rọt mà đau
đớn. Cái đêm mưa gió ấy, anh đứng trong màn mưa như một thằng điên, nghe cô ấy
nói từng câu từng chữ, rành rọt mà tàn nhẫn.
“Nhiếp Vũ Thịnh, là tôi cố tình, tôi cố tình có thai, cố ý đi phá thai để làm
anh đau buồn đấy. Thế gian này không có chuyện gì tàn nhẫn hơn là khiến anh
tưởng mình đã có tất cả để rồi cuối cùng lại phát hiện thật ra mọi thứ đều là
giả. Anh biết cảm giác mất đi mọi thứ là thế nào rồi phải không? Anh biết cảm
giác mất đi tương lai là thế nào rồi nhỉ? Tôi chưa từng yêu anh, hai chúng ta từ
đây chấm dứt!”
Chấm dứt? Chấm dứt thế nào? Anh từng yêu cô như thế, vậy mà cuối cùng lại móc
tim ra cho cô mặc sức chà đạp.
“Sao cô ấy có thể làm vậy, một đứa trẻ, một sinh mạng… bị cô ấy lấy làm công
cụ đả kích tôi…”
Bao ẩn tình chẳng làm sao hỏi rõ, bao chi tiết khiến người ta đau thấu tim
gan, tại sao tối đó cô ấy lại chủ động, lại nhiệt tình như vậy, khiến anh vượt
quá giới hạn? Anh từng nghĩ, có lẽ cô không có cảm giác an toàn, hoặc thậm chí
tuyệt vọng về tương lai, nên mới chủ động đẩy mối quan hệ của hai người tiến lên
một bước. Nhưng anh có nằm mơ cũng không ngờ, sự thật lại tàn nhẫn đến vậy.
Anh chạy điên cuồng trong mưa bão, từ cửa nhà cô chạy dọc xuống theo triền
núi, đêm đen là biển cả mênh mông vô tận mà anh chỉ muốn dìm chết chính mình
trong đại dương tuyệt vọng ấy.
Đêm mưa đó đã trở đi trở lại rất nhiều lần trong những cơn ác mộng của anh,
mưa lớn ào ào trút xuống, tựa hồ vĩnh viễn không có lối thoát, vĩnh viễn không
bao giờ dứt. Không có gì đau đớn hơn bị người mình yêu phản bội, vậy mà cô lại
từng bước từng bước lên kế hoạch, nham hiểm ác độc đến thế. Cô đã tính đúng điều
gì khiến anh buồn, cô đã đoán chắc anh sẽ vì tình cảm mà trở mặt với bố, cô cũng
đã tính chính xác làm thế nào để giáng cho anh một đòn chí mạng.
Uống hết bia, anh bóp bẹp vỏ lon, cạnh sắc đâm vào tay nhói đau, nhưng anh
lại cười: “Romeo không gặp được Juliet, à không, Romeo gặp Juliet nhưng Juliet
lại đâm hắn một dao, trúng ngay vào tim, Romeo không sao tránh được… cũng không
muốn tránh… liền bị Juliet giết chết. Người em yêu lại đâm em một dao vào tim,
còn gì tàn nhẫn hơn không?”
Thư Cầm không nói gì, chỉ khui một lon bia khác đưa cho anh.
“Thật ra cô ấy không biết, chỉ cần nói chưa từng yêu tôi là đã đủ khiến tôi
đau đớn đến tan nát con tim rồi. Thật sự không cần phải có đứa trẻ rồi phá bỏ,
cô ấy quá tàn nhẫn, một sinh mạng… sao cô ấy có thể làm vậy… Cô ấy chưa từng yêu
tôi, người phụ nữ tôi yêu suốt mười năm lại nói chưa từng yêu tôi, tất cả chỉ là
lừa dối. Cô
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp