Teya Salat
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327462

Bình chọn: 8.5.00/10/746 lượt.

ấy lừa dối tôi… còn tôi thì sao, đến giờ cô ấy đã lấy chồng sinh con

như không có chuyện gì, nhưng tôi vẫn không thể quên cô ấy.”

Nhiếp Vũ Thịnh đã say khướt, bao lâu nay Thư Cầm chưa từng thấy Nhiếp Vũ

Thịnh uống say, vì mỗi lần uống bia cô đều say trước. Khi say anh cũng không gây

chuyện, chỉ yên tĩnh ngồi đó uống hết lon này đến lon khác, đến mức cô không

nhận thấy thực ra anh đã say, cho đến khi anh bỗng nhiên ngủ vật ra, yên lặng

như đang ngủ vậy.

Cô cúi xuống dìu anh nhưng không được, kéo anh đi, một người đàn ông cao mét

tám, có gầy thế nào cô cũng không kéo đi nổi, cuối cùng cô ngồi phịch xuống sàn

thở hổn hền, quyết định bỏ cuộc, mặc anh ngủ dưới thảm, còn cô vào phòng lấy

chăn đắp cho anh.

Khi ngủ nhìn anh giống như một đứa trẻ, bờ môi hơi cong lên, khóe mắt ươn

ướt, không biết là nước mắt, là ngấn rượu hay là. Thư Cầm cúi xuống đắp chăn cho

Nhiếp Vũ Thịnh, khiến anh giật mình túm lấy chăn như vớ được phao cứu mạng, khóe

miệng khẽ mấp máy, dường như đang nói mớ. Thư Cầm nghe mãi mới hiểu anh đang lẩm

bẩm: “Xin em… trở về đi…”

Người đàn ông này, miệng thì nói tuyệt vọng rồi, nhưng trong mơ vẫn cầu xin

người phụ nữ ấy quay lại. Rốt cuộc, một tình yêu sâu đậm đến chừng nào mới có

thể khiến người ta yếu đuối, thấp hèn đến vậy?

Nồi lẩu sôi sùng sục, Thư Cầm gắp nấm kim châm cho mình, cay quá, lại uống

một ngụm bia lớn. Nhiều lúc cô cảm thấy mình có thể được phong là thánh tình,

yêu một người bao nhiêu năm như vậy mà không hề oán thán hối hận, nhưng hôm nay

cô lại ngượng ngùng vì điều đó.

Nhiếp Vũ Thịnh lại mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng rất lâu rồi mới xuất hiện.

Một mình anh chạy trong đêm mưa, vô vàn tia sét sáng lòa chằng chịt trên đầu,

nhưng những lời của Đàm Tĩnh còn đáng sợ hơn. Mỗi từ mỗi câu của cô như những

nhát dao đâm thẳng vào trái tim anh. Anh chỉ muốn hét lên thật to, nhưng lại

không phát ra được bất cứ âm thanh nào, chỉ có những hạt mưa ràn rạt táp vào mặt

anh đau rát. Anh chạy bổ xuống chân núi, giữa đường chợt lóe lên ánh đèn, là một

chiếc ô tô. Anh chỉ muốn lao thẳng vào nó cho thịt nát xương tan để được giải

thoát triệt để, như vậy anh sẽ không phải chạy trong mưa gió, không còn biết thế

nào là đau nữa.

Nhiếp Vũ Thịnh tỉnh lại, rèm cửa không kéo, ánh nắng rọi thẳng vào giường,

xói vào mắt anh, phải giơ tay lên che. Cơn đau đầu sau khi say khiến anh khó

chịu, nhưng khi tỉnh lại anh vẫn thở phào một tiếng, cơn mưa trong ác mộng không

để lại bất cứ dấu vết gì, bên ngoài cửa sổ là buổi sáng mùa hè với ánh nắng chói

chang, anh chỉ gặp ác mộng mà thôi, mọi điều liên quan đến Đàm Tĩnh đều là ác

mộng của anh.

Anh dậy đi tắm, thay quần áo, ra ngoài mới biết Thư Cầm chưa đi, thấy anh cô

liền chào: “Chào anh.”

“Chào em.”

“Hôm qua anh say quá, tôi lại không kéo được anh, tưởng anh sẽ ngủ cả đêm

trên sàn nhà, không ngờ đến nửa đêm anh lại tự bò về phòng.”

Chẳng trách lúc tỉnh dậy quần áo chưa cởi, tất vẫn còn ở chân, thì ra là uống

say.

“Cháo trắng đây.” Thư Cầm đặt bát xuống trước mặt anh, “Nồi cơm điện nhà anh

nấu cháo khá tốt, tôi cũng phải mua một cái.”

Hai người ngồi xuống ăn sáng, Thư Cầm còn mua cả quẩy. Xung quanh đây toàn

nhà chung cư cao cấp, sáng nào Nhiếp Vũ Thịnh cũng mua sandwich ở cửa hàng tiện

lợi ăn cho qua bữa, chẳng hiểu Thư Cầm mua quẩy ở đâu. Sau cơn say tỉnh dậy húp

bát cháo trắng cũng khiến dạ dày dễ chịu hơn nhiều. Thư Cầm vừa xé quẩy vừa nói:

“Em quyết định rồi.”

“Quyết định cái gì?” Anh ngạc nhiên ngẩng lên.

“Thì ra anh là chim sợ cành cong. Em quyết định rồi, thử qua lại với anh xem

thế nào, xem có thể trị khỏi bệnh cho anh không.”

“Ai bảo anh có bệnh?”

“Anh đừng nóng! Không bệnh thì tối qua nằm mơ ác mộng gì mà la hét ầm ĩ,

khiến em ở phòng bên cạnh cũng nghe rõ?”

“Gặp ác mộng là chuyện bình thường, ai mà không thỉnh thoảng gặp ác

mộng?”

“Gặp ác mộng là bình thường, nhưng làm gì có người bình thường nào gặp ác

mộng lại phải đi khám bác sĩ tâm lý tận ba năm.”

Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh đưa mắt liếc cô, khiến Thư Cầm dở khóc dở cười: “Anh

đừng nhìn em như thế. Hôm qua uống say, là anh tự nói cho em đấy, anh bảo đã

phải đi khám bác sĩ tâm lý suốt ba năm vì ngày nào cũng nằm mơ thấy ác

mộng.”

Nhiếp Vũ Thịnh ngán ngẩm: “Anh còn nói chuyện gì không nên nói nữa

không?”

“Có, nhiều lắm. Anh còn cầu hôn em nữa.”

“Hả?”

"Đùa thôi mà, anh thật dễ lừa, cứ như trẻ con ấy, nói gì cũng tin.”

Nhiếp Vũ Thịnh trầm mặc một lúc mới nói: “Anh vốn dễ bị lừa.”

Giọng điệu của anh đầy cay đắng, tựa hồ còn pha lẫn bất lực, tuy Thư Cầm rất

phóng khoáng, cũng không muốn xát muối vào vết thương của anh. Cô nói: “Em xin

lỗi, em không cố ý, thật ra tối qua anh chẳng nói gì cả, chỉ nói anh quá ngốc

thôi. Em cũng thấy anh thật ngốc. Thế này đi, chúng ta thử qua lại với nhau xem

sao, anh là người đàn ông bình thường, em là người phụ nữ bình thường, đâu nhất

thiết phải cả đời ở vậy chứ, đúng không? Tình cảm có thể bồi đắp dần dần, chúng

ta có thể làm bạn tốt, chưa biết chừng cũng có thể là người yêu.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Cảm ơn em