
cô cũng
không ngờ mình lại có thể ra tay tát Tôn Chí Quân. Tôn Chí Quân cũng bất ngờ,
nhưng hắn chỉ nhếch mép cười nói: “Được đấy, Đàm Tĩnh! Cô cũng học được thói
vung tay đánh người của thằng họ Nhiếp rồi cơ đấy!”
Đàm Tĩnh định thần lại, nói: “Tôi không muốn nói với anh về việc này nữa, cổ
phiếu là của Bình Bình, khi nào nó lớn lên sẽ do nó tự quyết định, bán hay không
đều là chuyện của Bình Bình. Tôi sẽ không can dự vào chuyện nhà họ Nhiếp, nhưng
anh cũng đừng mơ tưởng bán cổ phiếu của Bình Bình. Tôi sẽ không bán số cổ phiếu
này cho bất cứ ai, anh cũng đừng hòng bán số cổ phiếu này cho ai! Dù nó có thành
đống giấy lộn thì cũng là đống giấy lộn của Bình Bình, không phải của tôi, càng
không phải của anh.”
Tôn Chí Quân vứt mẩu thuốc trong tay, khinh bỉ liếc cô: “Đồ ngu!”
Đàm Tĩnh cũng biết mình ngốc, song đi từra, cô lập tức gọi điện cho Nhiếp Vũ
Thịnh, có điều anh ta tắt máy. Đàm Tĩnh nhớ ra hôm nay anh có cuộc họp điều trần
gì đó, nên lại gọi cho Thịnh Phương Đình. Thịnh Phương Đình vui vẻ đồng ý gặp
cô, hơn nữa còn hẹn ngay tại văn phòng của anh ta ở công ty Đông Viễn.
Đàm Tĩnh nghe anh ta nói vậy cũng thấy bình tĩnh phần nào. Thịnh Phương Đình
đã đồng ý gặp cô, lại hẹn gặp ở Đông Viễn, như vậy có lẽ những lời của Tôn Chí
Quân toàn là bịa đặt. Nếu Thịnh Phương Đình muốn gây bất lợi cho Nhiếp Vũ Thịnh
thì khi hành sự chắc chắn phải có chỗ giấu giếm, ít nhất cũng không thể hẹn gặp
cô ở Đông Viễn được.
Cô đã bỏ sót một khả năng khác, đó chính là Thịnh Phương Đình đã khống chế
được toàn cục, nên không phải ngại ngần gì nữa.
Đàm Tĩnh tới bên ngoài văn phòng của Thịnh Phương Đình thì bắt gặp Thư Cầm
đùng đùng lao ra từ bên trong, cô cất tiếng chào, nhưng hình như Thư Cầm không
hề nghe thấy. Đàm Tĩnh đang lấy làm thắc mắc, thì Thư Cầm đã như một cơn lốc đi
thẳng vào thang máy.
Trong văn phòng của Thịnh Phương Đình, trước hàng loạt câu hỏi của Đàm Tĩnh,
Thịnh Phương Đình chỉ cười nói: “Đúng vậy, tôi đã nói chuyện với Tôn Chí Quân,
đồng thời đề nghị anh ta trao đổi với cô, có điều xem ra anh ta làm không được
tốt cho lắm.”
Đàm Tĩnh choáng váng: “Giám đốc Thịnh…”
“Chắc cô đang rất thắc mắc tại sao tôi lại làm như vậy, nói thật, tôi chỉ
muốn đoạt lấy quyền khống chế Đông Viễn mà thôi. Thực ra tôi là người của Tập
đoàn Khánh Sinh, một cổ đông lớn khác của Đông Viễn, phần lớn mọi người trong
Ban lãnh đạo đều ủng hộ tôi, hơn nữa tôi còn là thành viên mới được bầu vào Hội
đồng quản trị. Vì thế bây giờ tôi hy vọng có được 5% cổ phần của Bình Bình,
đương nhiên nếu cô không muốn bán, thì tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cũng chỉ phải
vất vả hơn một chút mà thôi. Chúng tôi có thể mở đại hội cổ đông đặc biệt, đề
xuất phát hành thêm cổ phiếu, pha loãng số cổ phiếu đứng tên Nhiếp Đông Viễn,
cũng chính là số cổ phiếu mà Nhiếp Vũ Thịnh đang nắm giữ, đến lúc đó, thái độ
của cô ra sao, đối với chúng tôi, cũng chẳng còn quan trọng.
Đàm Tĩnh hoàn toàn chết lặng, có nằm mơ cô cũng không ngờ Thịnh Phương Đình
lại có thể thốt ra những lời này. Thịnh Phương Đình nói: “Cô từng kể cho tôi
nghe một câu chuyện từ nhiều năm trước, vậy hôm nay tôi cũng kể cho cô nghe một
câu chuyện từ nhiều năm trước nhé. Thời điểm xảy ra câu chuyện này còn sớm hơn
câu chuyện của mẹ cô nhiều.” Giọng anh ta rất bình tĩnh. “Cô cũng biết đấy, tiền
thân của xưởng đồ uống Lão Tam là công ty nước khoáng Khang Lạc ‘Lạc Sinh Ký’ do
một Hoa Kiều thành lập năm ấy công ty nước khoáng Khang Lạc ‘Lạc Sinh Ký’ được
tiêu thụ rộng rãi tại thị trường Đông Nam Á, là thương hiệu nổi tiếng từ một
trăm năm trước. Bây giờ Nhiếp Đông Viễn tay trắng lập nghiệp cũng dựa vào việc
sản xuất loại thức uống dinh dưỡng này, hơn nữa còn vì thương hiệu ‘Lạc Sinh Ký’
này mà mấy lần ra tòa kiện tụng với một thương nhân Hồng Kông. Cuối cùng dưới sự
thiên vị của chính phủ, tòa án quyết định cho xưởng sản xuất của Nhiếp Đông Viễn
được sử dụng thương hiệu đó.”
“Sở dĩ ‘Lạc Sinh Ký’ lấy tên đó làm thương hiệu là vì tên vị Hoa Kiều già
sáng lập ra xưởng đó có chữ ‘Sinh’, nên mới đặt tên cho đồ uống là ‘Lạc Sinh
Ký’. Tuy đến tận bây giờ, Tập đoàn Đông Viễn vẫn nắm giữ thương hiệu ‘Lạc Sinh
Ký’ trên toàn cầu, nhưng thật ra cách đây mấy chục năm, thương hiệu này thuộc
quyền sở hữu của gia tộc Hoa Kiều đã sáng lập ra ‘Lạc Sinh Ký’. Không bao lâu
sau khi tiến hành công tư hợp doanh, gia tộc Hoa Kiều này định rút vốn kinh
doanh và chuyển sang sinh sống tại Hồng Kông, sau đó hầu hết các thành viên
trong gia tộc đều sang Mỹ định cư. Đời thứ hai của gia tộc sinh ra và lớn lên
trên đất Mỹ, gây dựng lại cơ nghiệp từ đầu. Lần này họ vẫn chọn chữ ‘Sinh’ trong
tên của ông cha làm tên công ty, thành lập một công ty y dược. Trải mấy chục năm
cố gắng phấn đấu, quy mô công ty ngày càng mở rộng, người đứng đầu thế hệ thứ
hai của gia tộc rất có tầm nhìn, từ đầu những năm 90 đã quay về nước đầu tư,
thành lập công ty liên doanh y dược trong và ngoài nước, công ty này trong tên
cũng có chữ ‘Sinh’, chính là Tập đoàn Khánh Sinh lừng danh trên thị trường chứng
kh