Teya Salat
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325351

Bình chọn: 9.5.00/10/535 lượt.

tất cả các cổ đông đều đồng ý phát hành thêm cổ phiếu,

bởi điều này có lợi cho công ty. Thâm hụt tiền tệ nhiều như vậy, Nhiếp Vũ Thịnh

giật gấu vá vai cũng chỉ là kế nhất thời mà thôi, hơn nữa, các nhà phân phối đều

rất không hài lòng với cách làm của anh ta, thay một vị Quyền Chủ tịch Hội đồng

quản trị khác, mọi người đều không có ý kiến gì cả.” Thịnh Phương Đình nhấn

giọng, thậm chí còn cười, “Quan trọng nhất là, Tôn Chí Quân, người giám hộ còn

lại của Tôn Bình, đã nhận tiền của tôi, đổi lại, anh ta đồng ý trong phiên bỏ

phiếu tại cuộc họp cổ đông sắp tới, sẽ không tán thành ý kiến của cô. Nếu hai

người giám hộ của Tôn Bình bất đồng ý kiến, thì lá phiếu của hai người về cơ bản

tại cuộc họp cổ đông là vô hiệu.”

Đàm Tĩnh lại nhìn chằm chằm Thịnh Phương Đình rồi hỏi: “Hồi trước, anh nhất

định dặn tôi phải đòi Nhiếp Đông Viễn tặng cổ phần, có phải đã tính trước ngày

hôm nay không?”

Thịnh Phương Đình bình thản: “Đúng thì sao, không đúng thì thế nào? Cô nên

biết rằng, trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí cả, tôi giúp cô đương

nhiên phải có mục đích của tôi.”

Đàm Tĩnh gật đầu nói: “Trong công việc, anh đã chỉ bảo cho tôi rất nhiều

điều, hôm nay tôi lại học được thêm một chiêu nữa, cảm ơn anh.”

Thịnh Phương Đình khách sáo hỏi: “Cô có cần tôi cho tài xế đưa về không?”

“Không cần, cảm ơn.”

Đứng trong thang máy, Đàm Tĩnh vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng nghĩ cách đối

phó. Cô không dám nhờ luật sư Thịnh Phương Đình giới thiệu khi trước tư vấn,

nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ ra Thư Cầm đùng đùng giận dữ hồi nãy. Trước kia khi

cô còn đi làm, trong danh bạ công ty có số di động của Thư Cầm. Cô bấm máy gọi

thử, không ngờ Thư Cầm ở đầu bên kia đang sốt ruột, vừa nghe điện thoại nhận ra

giọng Đàm Tĩnh, Thư Cầm vội hỏi: “Cô Đàm, cô có gặp Nhiếp Vũ Thịnh không?”

Kể từ sau buổi tối đó, Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì với Đàm Tĩnh cả, cô chỉ

lõm bõm nghe được dăm ba câu thông tin về anh từ cô Lý. Cô biết hôm nay anh có

buổi họp điều trần, nhưng không rõ mức độ quan trọng và nội dung cụ thể ra sao,

vì Nhiếp Vũ Thịnh rất ít khi nói chuyện công việc với người nhà, cô Lý cũng là

nghe lỏm đoán mò mới biết được đôi chút mà thôi. Thấy Đàm Tĩnh chẳng hay biết gì

cả, Thư Cầm không chịu nổi, bèn kể hết đầu đuôi câu chuyện với cô, còn bồi thêm

một câu: “Đàm Tĩnh, việc đã đến nước này, tôi bất kể giữa cô và Nhiếp Vũ Thịnh

có quan hệ gì, đang xích mích chuyện gì, vừa nãy tôi gọi điện cho anh ấy thấy

tắt máy suốt. Chủ nhiệm Phương ra khỏi phòng phẫu thuật, tìm không thấy anh ấy,

lại đến nỗi tăng huyết áp, bệnh viện vừa gọi điện đến chỗ tôi tìm. Nhiếp Vũ

Thịnh là người cố chấp, không cho anh ấy làm bác sĩ còn tệ hơn là giết anh ấy.

Hồi xưa, cũng vì học lâm sàng mà hai cha con họ mâu thuẫn với nhau. Đàm Tĩnh, cô

có biết vì sao anh ấy lại học lâm sàng không? Cô có biết vì sao anh ấy lại học

Ngoại khoa Tim mạch không?”

Đàm Tĩnh lặng đi giây lát rồi đáp: “Tôi biết.”

“Cô biết? Cô biết thì tốt rồi! Xem như tôi cầu xin cô được không, công ty bên

này cũng còn một đống việc, thư ký không tìm thấy anh ấy, Tập đoàn Khánh Sinh

muốn lập tức triệu tập họp cổ đông để bàn về việc phát hành thêm cổ phiếu, vấn

đề này vô cùng hệ trọng, liên quan tới quyền nắm giữ cổ phần của Đông Viễn.

Thịnh Phương Đình là do tôi giới thiệu đến làm việc ở Đông Viễn, lúc đó tôi… tôi

không ngờ anh ta lại ra tay tàn độc đến vậy… Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích…

Đàm Tĩnh, cô thử nghĩ kĩ xem, liệu Nhiếp Vũ Thịnh đi đâu được cơ chứ?”

Đàm Tĩnh do dự một chút rồi trả lời: “Tôi không biết…”

Thư Cầm nói: “Thôi vậy, để tôi tự đi tìm xem sao!” “Tút” một tiếng, cô ngắt

máy.

Đàm Tĩnh khựng lại mấy giây, rồi rảo chân bước ra ngoài, liền trông thấy tài

xế của Nhiếp Đông Viễn. Anh ta cũng đang gọi điện thoại đi khắp nơi, nhìn thấy

Đàm Tĩnh cứ như chết đuối vớ được cọc, vội hỏi ngay: “Từ sáng tới giờ cô có gặp

cậu Nhiếp không? Sáng nay tôi bảo để tôi lái xe cậu ấy đi, nhưng cậu ấy không

chịu, cứ nhất quyết tự lái xe tới bệnh viện một mình. Bây giờ điện thoại cậu ấy

lại tắt máy, thư ký công ty cũng đang tìm cậu ấy.”

Đàm Tĩnh hỏi: “Nghe nói nghĩa trang chôn cất bà Nhiếp đã di dời, anh có biết

chỗ đó không?”

Tài xế ngây ra một lát, nói: “Tôi biết.”

“Đưa tôi tới đó nhanh lên.”

Nghĩa trang vào lúc hoàng hôn, mặt trời đã lặn, trên núi mọc đầy tùng bách,

thoạt trông âm u rợn cả người, tài xế lo ngại định đi theo Đàm Tĩnh, nhưng cô

kiên quyết khước từ. Cô bước thấp bước cao trong nghĩa trang, cố gắng phân biệt

phương hướng, cuối cùng cũng tìm được đúng đường, một mạch leo thẳng lên núi,

tới khi tìm được số mộ và tấm bia mà tài xế nói, cả người cô đã ướt đẫm mồ

hôi.

Nhiếp Vũ Thịnh quả nhiên đang ở đây, anh lặng lẽ ngồi bên bia mộ, dường như

anh đã ngồi đó rất lâu, rất lâu rồi. Đàm Tĩnh nhẹ nhàng tiến lại, ngồi xuống

trước mặt anh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Nhiếp Vũ Thịnh ngơ ngác ngẩng lên, nhìn cô, tựa hồ không hề nhận ra cô là ai.

Đàm Tĩnh nói: “Mọi người ở nhà đều lo lắng chết đi được, người ở công ty cũng có

chuyện tìm anh, họ nó