
oán ngày nay. Bây giờ cô đã hiểu chưa? Tại sao Tập đoàn Khánh Sinh lại là cổ
đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đông Viễn, tại sao tập đoàn Khánh Sinh lại muốn
giành lấy quyền kiểm soát Đông Viễn? Vì ‘Lạc Sinh Ký’ vốn thuộc về họ! Họ chỉ
muốn giành lại thứ đã bị buộc phải vứt bỏ mấy chục năm trước mà thôi.” Sau cùng
anh ta mỉm cười nói: “Đàm Tĩnh, thực ra giữa cô và Nhiếp Đông Viễn có món nợ
máu, cô đã quên cái chết của mẹ mình rồi sao? Cả cái chết của bố cô nữa, không
chừng Nhiếp Đông Viễn cũng là kẻ đứng sau thao túng. Không lẽ cô có thể tha thứ
cho kẻ đã sát hại cha mẹ mình dễ dàng vậy ư? Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi,
tại sao cô không chịu hợp tác với Tập đoàn Khánh Sinh, cái giá mà chúng tôi đưa
ra tuyệt đối hợp lý. Nguồn vốn của Đông Viễn hiện giờ quá eo hẹp, bọn họ không
có thực lực để lật ngược thế cờ đâu. Nhiếp Vũ Thịnh cũng không có bản lĩnh đó,
anh ta là một kẻ ngoài ngành.”
Đàm Tĩnh trầm tư giây lát mới cất tiếng: “Anh Thịnh, tôi không biết những
điều anh vừa nói là thật hay giả, tuy anh nói nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng tôi
cảm thấy sự việc không tuân theo logic này. Không sai, giữa tôi và Nhiếp Đông
Viễn có ân oán không thể bỏ qua, đây cũng là lý do vì sao năm ấy tôi rời bỏ
Nhiếp Vũ Thịnh. Nhưng nếu như không có Nhiếp Đông Viễn, xưởng sản xuất bị tay
thương nhân Hồng Kông thu mua, có thể ‘Lạc Sinh Ký’ sẽ ăn nên làm ra hơn hẳn bây
giờ, nhưng cũng có thể đã phá sản từ lâu. Tôi còn nhớ mẹ mình từng kể, năm đó
xưởng sản xuất đồ uống của thương gia Hồng Kông không cạnh tranh được với Nhiếp
Đông Viễn, sau đó bị phá sản. Tập đoàn Đông Viễn ban đầu đi lên bằng việc sản
xuất loại thức uống dinh dưỡng đó, nhưng về sau, bọn họ lại thực sự nổi tiếng
nhờ hai sản phẩm: nước khoáng và trà sữa. Tuy tôi là kẻ ngoài ngành, nhưng cũng
hiểu vấn đề này. Nếu đồ uống của Đông Viễn không bán chạy như vậy, liệu Tập đoàn
Khánh Sinh có quyết tâm thu mua bằng được Đông Viễn không? Những điều anh nói
nghe chừng có vẻ rất xúc động, nhưng anh Thịnh à, tôi không thể hợp tác cùng anh
được.”
“Tôi đã đoán trước cô sẽ từ chối hợp tác với chúng tôi, nhưng điều này chẳng
ảnh hưởng gì tới đại cục cả. Đời người như một cuộc cờ, mỗi nước đi đều đã được
chuẩn bị sẵn, mà cô cũng chẳng phải con cờ quan trọng. Tôi thấy cô nên thức thời
một chút, bây giờ Đông Viễn bất ổn như vậy, giá cổ phiếu liên tục rớt, cô giữ cổ
phần cũng chẳng được lợi lộc gì. Chi bằng thuận nước xuôi thuyền, kịp thời
chuyển nó thành tiền mặt rồi chuồn, ôm tiền ẵm con hưởng cuộc sống an lành!”
Đàm Tĩnh nhìn đăm đăm Thịnh Phương Đình, chậm rãi nói: “Giám đốc Thịnh, tôi
rất cảm ơn anh trước đây từng giúp đỡ tôi.”
Thịnh Phương Đình thẳng thắn: “Không cần cám ơn, lúc đó tôi cũng chẳng có ý
tốt gì. Nhưng dù có nói gì đi nữa, tôi và Tập đoàn Khánh Sinh cũng không thay
đổi chủ ý đâu.”
“Giám đốc Thịnh, ý tôi không phải muốn anh thay đổi chủ ý, mà chỉ muốn anh
biết rằng, tôi cũng không định thay đổi chủ ý của mình.” Đàm Tĩnh hít một hơi
thật sâu, nói tiếp: “Bất kể Nhiếp Vũ Thịnh quyết định thế nào, tôi cũng sẽ ủng
hộ anh ấy, vì việc kinh doanh tôi không hiểu nhưng cổ phần là do ông nội thằng
bé để lại cho nó, tôi không thể bán được. Tuy số cổ phần ấy là do anh giúp tôi
giành được, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, tôi tuyệt đối không hợp tác cùng anh
hay Tập đoàn Khánh Sinh.”
Thịnh Phương Đình gật đầu nói: “Thật đáng tiếc, tôi thực sự không muốn làm kẻ
thù của cô.”
Thấy Đàm Tĩnh nhìn mình vẻ thắc mắc, anh giải thích: “Có một loại phụ nữ,
thoạt trông có vẻ yếu đuối, nhưng ở trong hai hoàn cảnh sau, cô ấy sẽ trở nên vô
cùng mạnh mẽ. Một là để bảo vệ con mình, hai là để bảo vệ người mình yêu thương.
Thật bất hạnh, cô lại đúng là kiểu người phụ nữ đó, cũng vì thế mà tôi thực sự
không muốn trở thành kẻ thù với cô.”
Đàm Tĩnh nói: “Anh đánh giá tôi cao quá rồi. Anh cũng biết đấy, thật ra tôi
chẳng biết gì cả, cũng chẳng có tài cán gì hết.”
Thịnh Phương Đình cười nói: “Không cùng chí hướng, thì nói với nhau nửa câu
cũng là thừa, cô Đàm, với tư cách là người giám hộ của Tôn Bình, cổ đông lớn của
Tập đoàn Đông Viễn, tôi trân trọng thông báo cho cô biết, cuộc họp cổ đông đặc
biệt do cổ đông lớn thứ hai là Tập đoàn Khánh Sinh đề nghị tổ chức sẽ diễn ra
vào tuần sau, đề án chủ yếu của chúng tôi là phát hành thêm cổ phiếu để khỏa lấp
lỗ hổng vốn hiện thời của Đông Viễn. Dự kiến sẽ phát hành thêm khoảng 20 triệu
cổ phiếu, theo điều lệ công ty, cổ đông có quyền ưu tiên mua cổ phiếu, cô và
Nhiếp Vũ Thịnh cũng có quyền ưu tiên mua cổ phiếu, chỉ là số tiền dự tính điều
động sẽ vượt quá vài trăm triệu. Tập đoàn Khánh Sinh đã sẵn sàng rồi. Nếu cô có
điều gì thắc mắc, có thể liên lạc với thư ký của Hội đồng quản trị, anh ta sẽ
giải thích cho cô.”
Đàm Tĩnh lúc này mới trầm tĩnh lại, cô hỏi: “Tôi cũng có thể đại diện cho Tôn
Bình, bác bỏ đề án này đúng không?”
“Đương nhiên. Cô có quyền bỏ phiếu, nhưng xem xét tương quan lực lượng bây
giờ thì dù cô và Nhiếp Vũ Thịnh có hợp tác với nhau cũng chẳng phủ quyết nổi đề
án này đâu. Về cơ bản,