Insane
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325525

Bình chọn: 9.5.00/10/552 lượt.

ễ trong thời điểm quan trọng này.

Ngoài việc đắc tội với các doanh nghiệp bán lẻ trong ngành và bị tổn thất lợi

nhuận cho công ty BQC thì không còn vấn đề gì nữa, dù sao, vào phút chót, Đông

Viễn cũng đã nhận được tiền hàng của BQC, và thanh toán hết tiền hàng cho các

nhà cung ứng của siêu thị Đông Viễn, đồng thời làm đẹp lòng các nhà cung ứng

nguyên liệu của công ty Thực phẩm và Nước giải khát Đông Viễn.

Có lẽ người không vui nhất là các doanh nhiệp bán lẻ khác, Đông Viễn làm vậy

không những đã tự gây tổn thất một khoản lợi nhuận khổng lồ, mà còn khiến cho sự

cạ tranh giữa các doanh nghiệp bán lẻ và BQC không cùng một vạch xuất phát. Rất

nhiều doanh nghiệp bán lẻ đã đua nhau gọi điện thoại kêu khổ với Phó Tổng giám

đốc Quản lý thị trường của Đông Viễn, một số doanh nghiệp bán lẻ lớn còn gọi

thẳng cho Nhiếp Vũ Thịnh: “Nhiếp tổng, các anh làm như thế, chúng tôi còn cần

phải bán nước giải khát của Đông Viễn nữa không đây? Tất cả các cửa hàng của BQC

chuẩn bị hạ giá xuống còn một đồng tư một chai, trong khi giá các anh giao cho

chúng tôi đã là một đồng tư rồi!”

Người đe dọa cũng có, người kêu khổ cũng có, về sau hầu hết những cuộc điện

thoại kiểu như vậy đều bị chặn lại ở chỗ thư ký Hàn. Nghe nói, còn có người phao

tin sẽ cho “Tiểu Nhiếp tổng” biết tay. Nhiếp Vũ Thịnh gần đây có thêm biệt danh

là “Tiểu Nhiếp tổng”, cũng không biết ai lại ác mồm ác miệng như vậy. Dư luận

đặt cho anh biệt danh này, có thể thấy lần này họ đã đắc tội quá nặng với các

doanh nghiệp bán lẻ.

“Đắc tội thì đắc tội!” Thịnh Phương Đình đưa cho Nhiếp V

Thịnh một điếu thuốc, nói: “Bị ép quá, chúng ta chỉ còn cách giở trò lưu

manh, buộc họ phải bán nước tinh khiết và trà sữa cho Đông Viễn… ai bảo thị phần

của Đông Viễn lớn như vậy? Người nào có thị trường thì người đó có tiếng

nói.”

Nhiếp Vũ Thịnh cùng Thịnh Phương Đình ngồi trong phòng làm việc nhả khói, cảm

thấy đôi khi làm lưu manh cũng thú vị ra phết.

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh gọi điện cho Thư Cầm hỏi cô ấy tối nay có rảnh thì

cùng đi ăn tối.”

Thịnh Phương Đình lườm anh: “Anh hẹn bạn gái tôi ăn cơm, còn bắt tôi gọi điện

thoại, dù là ông chủ cũng đừng bắt nạt người khác như thế chứ?”

Trải qua cuộc chiến khó khăn này, Nhiếp Vũ Thịnh đã xem Thịnh Phương Đình là

người của mình từ lâu - người chung hoạn nạn mới có thể tin tưởng được. Anh nói:

“Tôi định sẽ thay đổi nhân sự Ban lãnh đạo, hẹn Thư Cầm đi ăn, là định mời cô ấy

về làm giám đốc Nhân sự cho chúng ta.”

Thịnh Phương Đình thoáng sững ra: “Nếu tôi và cô ấy đều ở Đông Viễn thì không

hay lắm.”

“Hai người còn chưa kết hôn, hơn nữa, tôi tin tưởng Thư Cầm, cô ấy sẽ công tư

phân minh mà.” Nhiếp Vũ Thịnh cầm lấy điện thoại: “Anh không gọi thì tôi gọi

nhé?”

Quả nhiên khi ăn cơm tối, Thư Cầm vừa nghe thấy ý kiến của Nhiếp Vũ Thịnh

liền lắc đầu nói: “Nhiếp tổng, trước tiên cảm ơn anh, chức vụ đó rất hấp dẫn

nhưng tôi và Thịnh Phương Đình đều ở Đông Viễn thì không thích hợp.”

“Đánh hổ không gì bằng anh em ruột, ra trận không gì bằng bố con. Bạni không

nhiều, người tin tưởng được cũng chẳng bao nhiêu. Lo xong vụ tiền hàng, tôi định

sắp xếp người của mình vào Ban lãnh đạo. Bộ phận nhân sự là một bộ phận rất quan

trọng, hoặc em tự mình đảm nhiệm, hoặc giới thiệu người tin cậy vào, dù sao anh

cũng chỉ tin tưởng mỗi em thôi, tùy em tính, nếu em không làm thì anh sẽ dùng kế

phản gián. Bây giờ ông chủ của em cũng biết anh rồi, anh cứ nói em là bạn gái

của anh, em nghĩ xem liệu ông ta có chịu được ‘bạn gái của Nhiếp tổng’ Tập đoàn

Đông Viễn tiếp tục ở công ty ông ta quản lý nhân sự nữa hay không?”

Thư Cầm nghe vậy trợn mắt nhìn anh: “Nhiếp Vũ Thịnh, trước đây anh đâu có thế

này! Ai dạy anh thành ra trơ trẽn như vậy?”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Để đạt được mục đích một cách nhanh nhất, thi thoảng

cũng đành làm lưu manh thôi.”

Lại một lần khác giở trò lưu manh là nhắm vào Ban lãnh đạo. Thịnh Phương Đình

bày cho anh, sau khi trả hết tiền hàng, tạm thời vượt qua giai đoạn khó khăn,

thì lập tức triệu tập một cuộc họp cổ đông đặc biệt. Trong cuộc họp cổ đông,

Nhiếp Vũ Thịnh đề xuất hai việc: Thứ nhất là thay đổi kế hoạch thưởng quyền mua

cổ phần ưu đãi, vốn dĩ kế hoạch này là do Nhiếp Đông Viễn đề ra, đặc biệt dành

cho thành viên Ban lãnh đạo, nên khi đề cập đến chuyện thay đổi, Ban lãnh đạo

rất không hài lòng. Chuyện thứ hai còn trực tiếp hơn, Nhiếp Vũ Thịnh đề xuất

việc bầu lại thành viên Hội đồng quản trị.

Mặc dù cổ phiếu mang tên Nhiếp Đông Viễn đã bị phong tỏa nhưng quyền bỏ phiếu

vẫn không thay đổi. Đó cũng là lần đầu tiên Đàm Tĩnh đến Đông Viễn dự họp, bởi

Tôn Bình có 5% cổ phần, còn cô là người giám hộ.

Đàm Tĩnh mấy ngày nay không thấy Nhiếp Vũ Thịnh, từ sau buổi tối hôm ấy,

dường như anh đã hoàn toàn tuyệt vọng về cô. Anh sắp xếp bác sĩ, y tá hằng ngày

đến tận nhà tiêm cho Tôn Bình, kiểm tra tình hình phục hồi vết mổ của nó, nhưng

anh không quay về lần nào nữa.

Người trong Đông Viễn đều rất lịch sự với cô, ngay cả thư ký Hàn cũng tưởng

cô là vợ của Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Vũ Thịnh trước nay