
ì anh là người trong
ngành, tôi là người ngoài ngành. Nhưng về kinh doanh tôi lại là người trong
ngành, còn anh là người ngoài ngành.”
Nhiếp Vũ Thịnh khẽ nhếch mép, sự sắc sảo và ngoan cường thời niên thiếu dường
như trong phút chốc đã trở lại với anh: “Tôi là người ngoài ngành nhưng tôi có
thể học. Tôi tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn Đông Viễn bị xâu xé. Bố tôi là
Nhiếp Đông Viễn, Tập đoàn Đông Viễn mang tên ông, cũng là thứ mà ông vất vả bao
năm, gây dựng từ hai bàn tay trắng. Khi còn ở Mỹ, giáo viên hướng dẫn từng nói
với tôi một câu: “Chỉ cần cậu muốn thử sức, toàn tâm toàn lực cứu chữa bệnh
nhân, cho dù thất bại một vạn lần đi nữa, vẫn luôn có một lần kỳ tích chờ đợi
cậu.” Anh dằn từng chữ: “Tôi muốn thử một lần.”
Thịnh Phương Đình nhìn anh hồi lâu, rồi thốt ra bốn chữ: “Khí phách thư
sinh.”
Nhiếp Vũ Thịnh thừa hiểu cách nói khách khí này của anh ta, thực chất là đang
mắng mình ngây thơ ấu trĩ. Hai ngày nay anh chứng kiến hết nhân tình ấm lạnh,
trước sự khinh thường không giấu giếm của Thịnh Phương Đình, anh lại có cảm giác
thân thiết và cảm kích, ít nhất thì con người này cũng không nịnh bợ mình. Anh
hỏi: “Anh có cách gì không? Tôi thật sự không cam tâm để Tập đoàn Khánh Sinh
được toại nguyện như vậy.”
Thịnh Phương Đình đáp: “Vậy để xem anh có sẵn sàng làm người xấu, làm chút
việc thất đức không đã.”
Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, trước đây có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có
một ngày anh lại thảo luận vấn đề này với một người như vậy trong phòng làm việc
của bố. Anh hỏi: “Chuyện thất đức gì? Có phạm pháp không?”
Thịnh Phương Đình nói: “Không đến mức phạm pháp, có điều cũng gần giống thủ
đoạn của ông Nhiếp, tóm là lợi mình hại người.”
Nghe anh ta chế giễu bố mình, Nhiếp Vũ Thịnh cảnh cáo: “Anh nên nhớ anh đang
là trợ lý của tôi, đừng quá đáng quá!”
“Thôi được rồi, Quyền Chủ tịch, chiêu mà tôi nghĩ có thể gọi là giấu trời qua
biển, rút củi đáy nồi.”
“Hả?”
Thịnh Phương Đình tiện tay vớ lấy tờ giấy, bắt đầu giải thích tỉ mỉ cho Nhiếp
Vũ Thịnh làm thế nào để giấu trời qua biển, giải quyết dứt điểm.
Bận rộn tới tận nửa đêm, Nhiếp Vũ Thịnh rất muộn, rất muộn mới ra về. Ban đầu
anh định ngủ lại văn phòng, nhưng nhớ ra hôm nay Tôn Bình xuất viện, không biết
tình hình giờ ra sao nên anh muốn về nhà xem thử. Thêm vào đó, Đàm Tĩnh hoàn
toàn không biết kháng sinh ngày mai phải tiêm như thế nào, vì thế nghĩ đi nghĩ
lại, cuối cùng anh vẫn kêu tài xế đưa mình về biệt thự nhà họ Nhiếp.
Cô Lý ra mở cửa cho anh, vừa nhìn thấy anh cô liền nói: “Bình Bình ngủ rồi, ở
phòng cuối cùng bên phải trên lầu.”
“Vâng.” Anh đáp. Là bác sĩ ngoại khoa nên anh hơi sạch sẽ thái quá, cả ngày
lăn lộn bên ngoài, chỉ sợ sẽ mang vi khuẩn virus gì đó truyền sang thằng bé, nên
vừa về đến nhà, anh lập tức vào phòng thay đồ tắm rửa sạch sẽ, sau đó mới tới
thăm con. Phòng của anh cũng ở trên tầng hai, chỉ cách phòng Tôn Bình một cái
hành lang, rất thuận tiện cho việc đi lại chăm sóc. Cửa phòng thằng bé khép hờ,
từ khe cửa có thể thấy ánh đèn ngủ mờ mờ, không nghĩ ngợi gì nhiều, anh đẩy cửa
bước vào.
Vừa bước chân vào phòng, anh liền trông thấy Đàm Tĩnh đang nép mình ngủ bên
mép giường. Chắc hẳn cô sợ sẽ chèn phải thằng bé, nên chỉ nằm nép bên mép
giường, quay mặt ra ngoài. Thật ra chiếc giường rất rộng, cô không cần phải lo
lắng như vậy. Cửa sổ trong phòng vẫn mở, gió đêm lành lạnh lùa vào nên cũng
không cần bật điều hòa. Tôn Bình đắp một chiếc chăn mỏng ngủ say sưa, còn Đàm
Tĩnh chỉ đắp một góc chăn, cô mặc một chiếc áo phông cũ thay cho đồ ngủ, gương
mặt vẫn phảng phất vẻ thuần khiết và tươi tắn thời thiếu nữ.Nhiếp Vũ Thịnh cúi
xuống kéo chăn đắp cho cô. Tóc cô loà xòa trên gối, càng tôn lên khuôn mặt trắng
trẻo, sau khi phẫu thuật cho Tôn Bình, nét u sầu trên gương mặt cô đã bớt phần
nào, khi ngủ cũng không còn thấy thần thái cô đơn sầu muộn như trước nữa. Nhiếp
Vũ Thịnh chợt có cảm giác dường như ngần ấy năm xa cách chưa từng tồn tại, trước
mắt, tất cả mọi chuyện như vừa mới hôm qua, còn Đàm Tĩnh của anh đang ở rất gần,
chỉ cần với tay ra là chạm vào được.
Anh phải hết sức kiềm chế mới không hôn lên mái tóc cô.
Anh lấy nhiệt kế cặp nhiệt độ cho Tôn Bình, sau đó lại kiểm tra máy trợ tim
24/24. Tuy động tác của anh nhẹ nhàng nhưng Đàm Tĩnh vì lo lắng cho con nên
không dám ngủ quá say, cô mơ màng tỉnh giấc, còn tưởng mình vẫn đang trong bệnh
viện. Nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh cô liền nghĩ: “Tối nay anh ấy lại phải trực đêm
à? Sao không mặc áo blouse nhỉ?”
Cô chỉ mơ màng trong giây lát rồi tỉnh hẳn dậy, hốt hoảng tung chăn bước
xuống giường hỏi: “Sao vậy? Bình Bình lại làm sao à?”
“Đâu có.” Nhiếp Vũ Thịnh đáp: “Các chỉ số vẫn bình thường, anh chỉ kiểm tra
thôi.”
Đàm Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới để ý Nhiếp Vũ Thịnh đang mặc đồ ngủ,
đi dép lê, thậm chí tóc còn chưa khô hẳn, anh cúi người đắp lại chăn cho Tôn
Bình, khi cúi đầu, sợi dây màu đỏ đeo trên cổ anh lộ ra khỏi cổ áo ngủ, Nhiếp Vũ
Thịnh vốn trắng trẻo nên càng thấy rõ chiếc dây cũ kỹ, phai màu. Hai ngày nay
anh