
ng khóc, toàn khóc trộm thôi, khóc thương tâm lắm. Nếu mẹ
của ông không có tiền cho ông làm phẫu thuật, chú bảo bà đừng khóc nhé, cháu bán
hết đồ chơi đi cho ông làm phẫu thuật.”
Nghe những lời này, Nhiếp Vũ Thịnh thấy lòng đau như dao cắt. Anh không dám
nhìn Đàm Tĩnh, chỉ ôm chặt Tôn Bình nói: “Ông đã làm phẫu thuật rồi, ông có tiền
làm phẫu thuật mà.”
Tôn Bình thở phào nhẹ nhõm, hệt như ông cụ non: “Thế là tốt rồi!”
Mái tóc Tôn Bình cắt từ trước khi nằm viện mềm mại cọ vào cổ Nhiếp Vũ Thịnh,
Nhiếp Vũ Thịnh ôm con trai, cảm thấy xương cốt toàn thân thằng bé cộm lên. Chế
độ dinh dưỡng của Tôn Bình vốn không được tốt, sau khi phẫu thuật lại phải ăn
kiêng nhiều nên trước sau vẫn gầy nhẳng, ôm con trong lòng mà anh không nén nổi
xót xa. Đàm Tĩnh thấy mắt Nhiếp Vũ Thịnh hoe đỏ, mấy ngày không gặp, trông anh
tiều tụy như một người vừa bệnh nặng vậy, cũng chẳng biết mấy ngày vừa rồi anh
sống như thế nào nữa. Nhìn Tôn Bình bám lấy Nhiếp Vũ Thịnh như con khỉ nhỏ, cô
liền nói: “Bình Bình, ra đây ngồi với mẹ đi.”
Tôn Bình bám dính lấy Nhiếp Vũ Thịnh không chịu xuống: “Không, con muốn chú
Nhiếp ôm cơ.” Hai tay Tôn Bình ôm chặt lấy cổ Nhiếp Vũ Thịnh, như sợ bị Đàm Tĩnh
kéo ra vậy.
Nhiếp Vũ Thịnh sực nhớ ra một việc, liền bảo tài xế lái xe tới Trung tâm
thương mại, nói: “Mua cho thằng bé một cái ghế an toàn, trẻ con ngồi ô tô không
nên ngồi thế này.”
Đàm Tĩnh hoàn toàn không hiểu sao phải cầu kỳ đến vậy, tới Trung tâm thương
mai, vốn dĩ cô định cùng Tôn Bình ngồi đợi trên xe, nhưng Tôn Bình nhất định đòi
đi mua cùng chú Nhiếp. Ru rú trong bệnh viện bấy nhiêu Tôn Bình đã chán lắm rồi.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ cảm thấy hai cánh tay nhỏ của thằng bé ôm chặt lấy cổ anh,
một khắc cũng không chịu rời, hệt như một chú Koala vậy. Anh cũng không nỡ làm
Tôn Bình mất hứng, thầm nghĩ vừa rồi vội vội vàng vàng xuất viện, trong nhà
không có thứ gì, e rằng còn phải mua cho thằng bé ít quần áo, anh liền nói:
“Được, cùng đi với chú. Nhưng không được đòi quà vặt đâu đấy!”
Tôn Bình mừng rỡ tuyên bố: “Cháu không cần quà vặt!”
Thế là tài xế đợi trong xe, Đàm Tĩnh, Nhiếp Vũ Thịnh, Tôn Bình ba người cùng
đi vào Trung tâm thương mại. Mua xong ghế an toàn cho trẻ em, Nhiếp Vũ Thịnh còn
mua cho Tôn Bình ít áo quần chăn đệm, anh không biết chọn những thứ này, Đàm
Tĩnh nhìn không nỡ, liền thay anh chọn, lòng cô thầm nghĩ anh rốt cục vẫn là bố
đẻ của thằng bé, xuất viện vội vàng như vậy, rất nhiều quần áo của Tôn Bình
không mang theo, anh mua mấy bộ quần áo cho thằng bé, nếu cô còn ngăn cản thì
không khỏi quá vô tình, nên không nói gì cả. Xách túi nhỏ túi lớn ra ngoài, chợt
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn thấy quầy mỹ phẩm, anh như nhớ ra chuyện gì, bèn đi thẳng
tới đó.
Anh bế Bình Bình bằng một tay, tay kia cầm ghế an toàn mới mua, còn Đàm Tĩnh
thì xách túi đồ. Nhân viên bán hàng tại quầy mỹ phẩm rất tinh mắt, liếc ngay
thấy đôi giày dưới chân Nhiếp Vũ Thịnh và chiếc đồng hồ trên tay anh, lập tức
cười tươi như hoa hỏi: “Anh muốn giúp chị nhà mua gì ạ?”
Đàm Tĩnh cảm thấy hết sức ngại ngùng, trong khi Tôn Bình hiếu kỳ nhìn ngó
đống chai lọ đựng mỹ phẩm. Nghiêng bên nọ ngó bên kia chán, chợt nhìn thấy trên
quầy đặt một tấm gương trang điểm, Tôn Bình càng thêm cao hứng, bèn đối diện với
mặt phóng đại của chiếc gương làm mặt xấu, cả mũi cũng chun lại. Nhiếp Vũ Thịnh
thấy thằng bé chơi vui vẻ liền đặt tạm bé xuống chiếc ghế cao trước gương trang
điểm, bảo nhân viên bán hàng: “Có cả bộ sản phẩm chăm sóc da không?”
“Có ạ có ạ.” Nhân viên bán hàng quan sát Đàm Tĩnh, nói: “Da chị nhà rất đẹp,
nhưng vẫn có một số vấn đề, năm nay chúng em có ra một dòng mỹ phẩm chống lão
hóa…” Cô ta bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu đặc tính sản phẩm, rồi kéo
tay của Đàm Tĩnh, dùng hàng thử xoa lên mu bàn tay cô.
Nhiếp Vũ Thịnh còn chưa nói gì, Đàm Tĩnh đã nhìn anh, hỏi: “Mua cái này làm
gì?”
“Chỗ anh không có đồ dùng của phụ nữ.” Nhiếp Vũ Thịnh không quay đầu lại, nói
với nhân viên bán hàng, “Lấy bộ này, viết hóa đơn đi.”
Trong Trung tâm thương mại đông đúc nên Đàm Tĩnh nén lòng không hỏi, sau khi
lên xe mới hỏi anh: “Còn muốn đi đâu đây?”
“Mấy ngày nay em và thằng bé ở nhà anh.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Bệnh viện xảy
ra chút chuyện, không an toàn lắm, nên phải cho Bình Bình xuất viện. Thằng bé
còn phải theo dõi hậu phẫu, tuy xuất viện trước thời hạn, nhưng hai ngày này vẫn
phải truyền nước, anh tính tìm người về nhà truyền cho nó, hoặc đưa tới Trung
tâm y tế phường, có điều trong Trung tâm y tế phường có nhiều bệnh nhân bị cúm,
sợ lây bệnh…”
Đàm Tĩnh nói: “Em có thể về nhà…”
Mấy ngày này Nhiếp Vũ Thịnh đã mệt đến phát cáu, anh buột miệng mỉa mai: “Em
mang thằng bé về nhà? Nhà em điều kiện thế nào? Nói không chừng đến điều hòa
cũng không có, em không sợ để thằng bé nóng đến sinh bệnh à?”
Đàm Tĩnh không nói gì, Tôn Bình sợ sệt nhìn Đàm Tĩnh, rồi lại sợ sệt nhìn
sang Nhiếp Vũ Thịnh, nói: “Chú Nhiếp, chú đừng giận… Cháu không nóng đâu…”
“Chú không giận.” Nhiếp Vũ Thịnh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dỗ dành Tôn
Bình: “Bình