
chiếu, cũng không cho cô ra nước
ngoài nữa
Sở dĩ Nhiếp Vũ Thịnh thân với cô, một phần là vì hồi ở Mỹ cũng nhờ cô chăm
sóc nhiều. Lần đó Nhiếp Vụ Thịnh bị ngất, chính là vì thiếu máu. Anh rất kén ăn,
trước kia hồi ở Trung Quốc, nếu món ăn không hợp khẩu vị, anh sẽ chỉ ăn qua loa
bữa no bữa nhịn, huống hố là ở Mỹ, trong tay lại không có tiền, suốt ngày toàn
ăn bánh mì cho qua bữa, thỉnh thoảng mới đi siêu thị Trung Quốc mua mấy gói mì
tôm coi như cải thiện cuộc sống. Thư Cầm tuy được nuông chiều từ bé, nhưng mẹ cô
là người phụ nữ rất đảm đang, bà luôn có ý nghĩ truyền thống là con gái phải
biết nấu ăn mới lấy được chồng, nên gắng ép Thư Cầm học nấu ăn cho bằng được.
Hồi ở Mỹ, Thư Cầm tự nấu ăn, thường xuyên gọi Nhiếp Vũ Thịnh sang cải thiện,
đương nhiên Nhiếp Vũ Thịnh cũng chẳng ăn không, anh luôn giúp Thư Cầm sửa bài
luận hay gì đó, tuy Thư Cầm học kinh tế, nhưng nội quy ở trường rất nghiêm ngặt,
bài vở cũng không nhẹ nhàng gì.
Nguyên nhân thứ hai khiến Nhiếp Vũ Thịnh thân thiết với cô là vì hai người
đồng cảnh ngộ, cùng có một ông bố độc đoán bảo thủ, nói một là một hai là hai.
Sau khi Thư Cầm bị lừa về nước từng gọi một cuộc điện thoại dài cho Nhiếp Vũ
Thịnh, cô khóc nức nở trong điện thoại, nhưng anh cũng lực bất tòng tâm. Sau này
khi anh quay trở về Bắc Kinh, thì Thư Cầm đã chiến đấu với gia đình mấy năm,
cuối cùng bỏ nhà lên thẳng Bắc Kinh, tìm được một công việc vô vị là quản lý
nhân sự, tuy không về nhà, nhưng cô cũng không kết hôn, khiến bố cô tức đến nỗi
suốt ngày trợn mắt cau mày, trời không chịu đất, đất không chịu trời bao nhiêu
năm nay.
Cũng có lẽ vì sự đồng cảm này mà Thư Cầm trở thành người bạn khác giới duy
nhất của Nhiếp Vũ Thịnh. Thỉnh thoảng Thư Cầm lại mang bia đến tìm anh, hai
người ngồi trên sân thượng uống bia, ngắm nhìn ánh đèn xe nối thành hàng dài
trên con phố cách đó không xa. Thư Cầm thường hay bám vào lan can, chậm rãi hát:
“Tình yêu là một bài toán khó, khiến người ta hoa mắt chóng mặt...” Hồi đó anh
thường mỉm cười im lặng, hai người ai uống rượu người ấy, ai nghĩ chuyện người
ấy. Tửu lượng của Thư Cầm rất kém, nhưng uống say rồi cũng không gây chuyện, mà
chỉ ngoan ngoãn lăn ra ngủ trong phòng khách nhà anh, sáng hôm sau bò dậy, lại
hùng hùng hổ hổ đi làm.
Người nhà Thư Cầm theo dõi Thư Cầm bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng đã tuyệt
vọng, không còn ép cô về Nội Mông nữa. Vả lại, mấy bà dì của Thư Cầm ở Bắc Kinh
bắt đầu thi nhau giới thiệu bạn trai cho cô, đều là những thanh niên giỏi giang
tốt tính, nhưng Thư Cầm hễ còn trì hoãn được là trì hoãn, giống như chuyện tối
qua vậy, có lẽ không trì hoãn nổi nữa, đành túm lấy Nhiếp Vũ Thịnh làm bia đỡ
đạn.
Nhiếp Vũ Thịnh không ngờ ngày hôm sau mình lại gặp Thư Cầm. Anh rất ít khi
trông thấy Thư Cầm vào giờ đi làm. Giống như tất cả các cô gái văn phòng khác,
Thư Cầm ăn mặc sang trọng và hợp mốt. Cô đến phòng y tá hỏi thăm phòng trực ban
của Nhiếp Vũ Thịnh. Vừa nghe nói là muốn tìm bác sĩ Nhiếp, mấy cô y tá không
đừng được đều quay đầu lại chăm chú nhìn cô. Nhiếp Vũ Thịnh cũng rất ngạc nhiên
khi nhìn thấy cô, hỏi ra mới biết sếp của cô, Phó tổng giám đốc từ Đài Loan
sang, bị bệnh tim đột phát, đã đưa đến bệnh viện anh, cả tối hôm qua nằm trong
phòng theo dõi của khoa Cấp cứu, hy vọng hôm nay được nhập viện làm phẫu thuật.
Ai nấy đều biết, giường bệnh trong bệnh viện anh lúc nào cũng chật cứng, vì thế
Thư Cầm đành đến nhờ vả anh. Nhiếp Vũ Thịnh đăm chiêu giây lát rồi nói: “Nằm
phòng VIP vậy, chỉ có phòng đó còn trống thôi.”
Nghe nói vậy, Thư Cầm lập tức nháy mắt với anh. Nhiếp Vũ Thịnh không còn cách
nào khác, đành đứng dậy theo cô ra ngoài. Đi đến tận cầu thang bộ, Thư Cầm mới
nói: “Ở phòng VIP thì bảo hiểm không thanh toán, anh nghĩ cách gì đi.”
“Thế chì đành chịu, các ca mổ của bệnh viện chúng tôi đều được lên lịch cả
rồi, trước ông ta, còn rất nhiều bệnh nhân đang xếp hàng kia kìa.”
“Anh phải nghĩ đến quan hệ giữa Đại lục và Đài Loan chứ!”
“Thì nghĩ đến rồi đó, nên tôi mới bảo ở phòng VIP.”
Thư Cầm dở khóc dở cười, nói: “Anh đúng là cứng nhắc!" Từ trước đến nay, cô
vẫn biết cá tính của Nhiếp Vũ Thịnh là người cực kỳ thẳng thắn, hơn nữa tuy làm
việc trong viện đã lâu, nhưng thực ra lại rất đơn giản, không thạo những chuyện
nhân tình thế thái cho lắm. Ai không tiếp xúc với anh thường cho rằng anh là
người lạnh lùng và thanh cao, thật ra, anh không biết cách quan hệ với mọi
người, đặc biệt là các mối quan hệ phức tạp giữa đồng nghiệp với nhau.
Thư Cầm thở dài nói: “Thôi, tôi nghĩ cách khác vậy.” Lòng đầy tâm trạng, cô
chẳng buồn sang bên kia đi thang máy nữa, cứ thế quay người đi thẳng xuống thang
bộ. Hôm nay khi đi làm, cô buộc túm mái tóc dài của mình lên tận đỉnh đầu, trông
rất gọn gàng. Cô chán nản lê từng bước xuống cầu thang tối, như thể đang bước
từng bước vào đáy sâu tăm tối vậy. Không hiểu sao tự dưng Nhiếp Vũ Thịnh thấy
mềm lòng, trước khi bản thân kịp hiểu ra chuyện gì, anh đã buột miệng gọi “này”
một tiếng, rất bất lịch sự, cũng không gọi tên cô, chỉ hấp tấp muố