
vì Tôn Chí Quân lục tấm ảnh
này ra, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, cô đã để con thú trong chiếc lồng
xổng ra ngoài, nhe nanh múa vuốt trước mặt mình.
Bảy năm rồi, bảy năm đã qua rồi.
Vậy thì cô có nhớ anh một chút, cũng không có gì quan trọng phải không?
Cô ngắm mình trong bức ảnh, tuy nhìn không rõ nhưng cô cũng biết hồi đó cô
cười ngọt ngào đến thế nào. Quãng thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất trong
cuộc đời, cũng chỉ có giây phút ngắn ngủi ấy mà thôi. Bởi vì nó quá ít ỏi, nên
sắp bị cô quên lãng tới nơi rồi. Cuộc sống của cô hết sức khổ sở vất vả, nhưng
có lẽ cả cuộc đời này, sẽ không bao giờ có những giây phút khiến cô cảm thấy dù
khổ sở đến mấy cũng đáng như thế nữa
Một giọt nước thấm vào tấm ảnh, cô giật mình, bấy giờ mới biết mình đang
khóc. Cô cứ tưởng mình không bao giờ khóc được nữa, kế cả hôm đó gặp Nhiếp Vũ
Thịnh ở viện, anh nói những lời khó nghe với cô, cô cũng không khóc, thế nhưng
hóa ra cô vẫn còn biết khóc, giữa đêm khuya thanh vắng, trong lúc không ai nhìn
thấy, đương khi một mình thức dậy này.
Thoạt đầu cô còn lấy tay gạt nước mắt, nhưng sau đó đành mặc kệ cho nước mắt
giàn giụa.
Bóng rặng trúc chiếu qua cửa sổ đung đưa như một bức tranh thủy mặc đang lay
động. Khoảng sân bên ngoài là khu vườn treo, mỗi lần Nhiếp Vũ Thịnh về đến nhà,
việc đầu tiên là tưới cho cây cối, rồi mới đi tắm.
Thế nhưng hôm nay anh chẳng buồn động đậy, chỉ thừ ra ghế sofa trong phòng
khách, không muốn làm gì.
Chiều nay có ca mổ cấp cứu vừa lâu vừa phức tạp, anh là bác sĩ phẫu thuật
chính, mổ xong xuôi anh cũng đã mệt nhoài nên mọi người không xếp lịch trực đêm
cho anh nữa.
Thực ra anh lại thích trực đêm, bởi vì ở khoa Ngoại Tim mạch, nửa đêm thế nào
cũng có bệnh nhân nguy kịch đột nhiên được chuyển tới, thường phải bận rộn suốt
đêm. Lúc bận thì sẽ không suy nghĩ linh tinh, còn khi ngồi một mình ở nhà, anh
luôn cảm thấy mình không tự chủ được.
Ví dụ như bây giờ, anh lại nhớ đến Đàm Tĩnh.
Cô ấy đang làm gì ?
Đã tan làm hay chưa?
Tiệm bánh ga tô đóng cửa muộn như vậy, không chừng giờ này cô vẫn còn đang
trên xe buýt.
Cô làm thu ngân ở tiệm bánh, một ngày phải đứng hàng mấy tiếng đổng hồ, lúc
tan làm, liệu cô có mệt quá mà ngủ thiếp đi trên xe buýt không ?
Anh rất, rất khinh bỉ bản thân mình, khi anh một mình, khi anh nhớ đến người
đàn bà ấy, lại vẫn thấy đau lòng như xưa.
Ngày xưa cô xinh đẹp đến vậy, dịu dàng đến vậy, khiến anh say mê đến vậy.
Cô phải là một đóa hoa được bày trong lồng kính, được chăm sóc, được bảo vệ
chu đáo.
Chứ không phải là, biến thành bộ dạng ngày hôm nay.
Chuông điện thoại reo, anh lấy làm may mắn khi giờ này có điện thoại gọi tới,
giúp anh chấm dứt dòng suy nghĩ miên man này. Có lẽ ở bệnh viện có việc gì gấp,
Nhiếp Vũ Thịnh cầm điện thoại lên, trông thấy dãy số hiển thị trên máy, anh ngây
ra một thoáng rồi nghe máy.
“Nhiếp Vũ Thịnh anh nợ tôi, lần này anh mà không cứu tôi, thì tôi chết chắc
mẹ nó rồi!”
Đầu bên kia vang lên tiếng nhạc du dương, khiến cho giọng của Thư Cầm càng
thêm phần đay nghiến, lần trước cô gọi điện đến kêu cứu, nhạc nền là nhạc rock
ầm ĩ điếc tai, lần này không ngờ đã có tiến bộ. Anh đưa điện thoại ra xa một
chút, rồi mới nói: “Cô không cần hét to thế, tôi nghe được, còn nữa, con gái nhà
lành khi nói chuyện không được chửi bậy. Món ân tình tôi nợ cô đã trả từ lâu
rồi, hơn nữa tôi cảnh cáo cô, cô mà còn như thế nữa tôi sẽ cúp điện thoại
đấy.”
“Được rồi, được rồi, bác sĩ Nhiếp, tôi xin anh đấy, lương y như từ mẫu, nể
tình cảm hoạn nạn có nhau bao nhiêu năm nay của chúng ta, anh mau đến cứu tôi
đi.”
“Lần này là ở đâu đây?”
“Nhà hàng Khải Duyệt.”
“Được rồi, khoảng nửa tiếng nữa tôi đến.”
“Bác sĩ Nhiếp anh đúng là thiên thần áo trắng!” Giọng Thư Cầm trở nên vô cùng
ngọt ngào, “Tôi nhắn tin cho anh tên phòng riêng nhé!” Qua điện thoại cũng có
thể tưởng tượng được cô đang mừng rỡ thế nào, có lẽ cô không ngờ rằng anh lại
đồng ý nhanh như vậy. Thực ra lần này là cô gặp may, anh không muốn ở nhà một
mình.
Bước vào phòng riêng nhà hàng, anh không khỏi ngạc nhiên. Thư Cầm cười tươi
đứng lên giới thiệu anh với những người xung quanh. Chú, dì của Thư Cầm, một vị
luật sư trẻ tuổi, còn cả bố mẹ của vị luật sư đó nữa. Đây rõ ràng là bữa tiệc
mai mối, tuy Thư Cầm trước nay hay làm bừa, nhưng anh không ngờ cô lại quá quắt
đến vậy.
Thư Cầm khoác tay anh, hạnh phúc nói: “Đây là bạn trai của cháu, tên Nhiếp Vũ
Thịnh, anh ấy làm việc ở bệnh viện, là bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch.”
Mọi người trong phòng đều bối rối, nhất là chú dì của Thư Cầm. Tuy Nhiếp Vũ
Thịnh không quen nói dối, nhưng cũng đành chào hỏi qua quýt cho phải phép: "Xin
lỗi, hôm nay cháu làm ban ngày, đi làm về đã muộn lắm rồi, nhận thoại của Thư
Cầm, vội vàng chạy ngay đến đây.”
Bữa cơm này tẻ nhạt vô cùng, dù Thư Cầm liên tục gắp thức ăn cho anh, vừa ăn
vừa nói: “Xin lỗi mọi người ạ, anh ấy kén ăn lắm, hành, tỏi, gừng đều không ăn,
chẳng giống bác sĩ chút nào.”
Nhiếp Vũ Thịnh nghe giọng điệu vừa nũng nịu vừa trách móc của cô mà sởn cả
gai ốc,