
phòng Theo dõi. Cuối cùng, Nhiếp Đông Viễn đành lái xe đưa bà về nhà.
Trên đường về, ngang qua một đoạn đường mới sửa bên bờ biển, rất heo hút vắn
vẻ, ít người qua lại. Có thể do hơi men, cũng có thể là ủ mưu đã lâu, Nhiếp Đông
Viễn bèn rẽ khỏi đường cái, lái thẳng ra bờ biển.
Trong nhật ký Tạ Tri Vân không viết gì về chuyện xảy ra bên bờ biển, một tuần
sau bà mới viết qua loa rằng Nhiếp Đông Viễn đã xin lỗi, mua một căn nhà ở Hồng
Kông, nghe nói định tặng bà nhưng bị bà từ chối.
Sau đó nhật ký của Tạ Tri Vân chỉ còn một chủ đề duy nhất, đó là trả thù. Bà
nghĩ ra rất nhiều cách nhưng đều thấy không đủ sảng khoái. Nhiếp Đông Viễn rất
thích bà, nhưng bà lại không biết đó là tình cảm thật lòng hay chỉ nhằm thỏa mãn
ham muốn chinh phục nhất thời của ông ta. Vì thế thái độ của bà đối với Nhiếp
Đông Viễn cứ như xa mà lại như gần, trong niềm căm ghét Nhiếp Đông Viễn lại xen
lẫn cả cảm giác oán hận bản thân. Dẫu biết rằng con người này rất có thể là hung
thủ giết hại chồng mình, vậy mà bản thân lại chờn vờn với ông ta, đối với người
phụ nữ có tư tưởng truyền thống như Tạ Tri Vân thì mặc cảm tội lỗi này quả là
quá lớn.
Lần đầu tiên Tạ Tri Vân phát bệnh là ở nhà họ Nhiếp, Nhiếp Vũ Thịnh đưa bà
vào viện, đó cũng là lần đầu tiên Đàm Tĩnh gặp Nhiếp Vũ Thịnh.
Bà đã giấu Đàm Tĩnh rất nhiều chuyện, cũng không ngăn cấm Đàm Tĩnh làm bạn
với Nhiếp Vũ Thịnh. Nhiếp Đông Viễn vốn giảo hoạt, đa nghi, hơn nữa Đàm Tĩnh còn
nhỏ, bà cảm thấy con gái mình và Nhiếp Vũ Thịnh quen nhau chỉ là tình cờ căn bản
không nghĩ giữa hai người lại có mối quan hệ gì đặc biệt. Cộng thêm việc bà thật
lòng quý mến Nhiếp Vũ Thịnh, cảm thấy anh rất thông minh, hiểu chuyện, lại mất
mẹ từ nhỏ, hết sức đáng thương.
Nhiếp Đông Viễn từng đưa bà đến Hồng Kông một lần, cũng ở Hồng Kông, ông ta
thẳng thắn nói mình không nhiều khả năng có thể kết hôn với bà, nhưng về phương
diện vật chất, sẽ cố hết sức đáp ứng. Sau khi từ Hồng Kông về, Tạ Tri Vân không
nhận điện thoại của Nhiếp Đông Viễn nữa, cũng nghỉ luôn công việc ở nhà họ
Nhiếp.
Trong một thời gian dài Nhiếp Đông Viễn ra vẻ không bận tâm, ông cho rằng Tạ
Tri Vân làm như vậy là để ép cưới. Cuối cùng ông nói với bà rằng trước đây cũng
có người từng làm chuyện ngu ngốc này, kết quả là Nhiếp Đông Viễn kiên quyết
chấm dứt quan hệ. Tạ Tri Vân không quan tâm tới ông ta, thậm chí còn coi mọi sự
liên lạc của ông ta là quấy rối. Điều này khiến Nhiếp Đông Viễn vô cũng khó
hiểu, có lẽ bị bản tính kiêu hãnh quen hô mưa gọi gió xui khiến, ông ta nhiều
lần yêu cầu gặp Tạ Tri Vân nói chuyện, nhưng đều bị cự tuyệt. Thậm chí có lần,
nửa đêm ông ta còn mạo hiểm đến tận dưới nhà Tạ Tri Vân mới gọi điện. Hôm đó là
Chủ nhật, Đàm Tĩnh đã từ trường về nhà, Tạ Tri Vân sợ kinh động đến con gái,
đành tìm cớ xuống nhà, nhờ thế Nhiếp Đông Viễn mới có cơ hội nói chuyện.
Lần nói chuyện này vẫn là tại bờ biển vắng, Tạ Tri Vân không chịu nổi sự dai
dẳng của Nhiếp Đông Viễn, bèn nói thẳng với ông ta rằng chồng mình chính là kỹ
thuật viên bảo quản công thức đồ uống của xưởng Lão Tam, thế nên ban đầu bà đến
nhà họ Nhiếp dạy đàn chẳng phải vì động cơ gì tốt đẹp, bất luận ông ta có phải
kẻ sai khiến Viên Gia Phúc hay không, bà cũng không muốn có bất cứ dính dáng gì
đến ông ta nữa.
Tạ Tri Vân ghi lại cuộc nói chuyện này vô cùng tường tận, ngay cả thần thái
của Nhiếp Đông Viễn cũng miêu tả hết sức sinh động. Bấy giờ Nhiếp Đông Viễn cười
khẩy: “Đúng thế, tôi chính là người năm đó vì đoạt công thức mà giết chồng cô.
Cô không có ý gì tốt thì tôi càng không có, cô tưởng tôi thật lòng thích cô
chắc? Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi. Loại đàn bà ng xuẩn như cô, chồng bị người
ta hại chết còn bản thân lại bị tôi đem ra tiêu khiển lâu như vậy, cô làm gì
được tôi nào?”
Nói rồi Nhiếp Đông Viễn liền lên xe đi mất, để lại mình Tạ Tri Vân trên bờ
biển giữa đêm.
Đêm đó Tạ Tri Vân một mình trở về nhà, không ai biết bà đã đi lang thang trên
đường bao lâu. Trong đoạn nhật ký cuối cùng, bà viết: “Mình đúng là đồ ngu nên
mới làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Mình thật sự không còn mặt mũi nào sống trên
đời này nữa.”
Chỉ mấy tháng sau mà đã ra đi trên giảng đường vì lên cơn đau tim.
Sau này Đàm Tĩnh phát hiện ra mẹ không uống bất cứ loại thuốc nào theo lời
dặn của bác sĩ, cũng không mang theo bất cứ loại thuốc cấp cứu nào trên người,
có thể nói, bà đã tự sát.
Kể về cái chết của mẹ xong, Đàm Tĩnh trầm mặc rất lâu mới nói: “Nếu biết
chuyện này sớm hơn, tôi ước sao mình chưa từng quen Nhiếp Vũ Thịnh.”
Thịnh Phương Đình không biết phải an ủi cô thế nào, đành nói: “Thật ra, cô vì
chuyện này mà rời bỏ Nhiếp Vũ Thịnh là không công bằng với anh ta.”
“Khi ấy tôi còn rất trẻ, mới hai mươi tuổi, gặp phải chuyện thế này, thật
không biết phải làm sao. Nhiếp Đông Viễn tưởng tôi không biết gì nên chỉ yêu cầu
tôi rời xa Nhiếp Vũ Thịnh. Tôi nghĩ tôi cũng không muốn ở bên Nhiếp Vũ Thịnh
nữa, nếu không mẹ tôi trên trời cũng không được yên lòng.”
Ánh mắt Đàm Tĩnh đầy đau khổ: “Chỉ là tôi không biết rốt cuộc mình làm đúng