
ài đàn của Nhiếp Vũ Thịnh đã kha khá, nếu muốn
tiến bộ hơn thì cần thầy giỏi chỉ dẫn, tốt nhất là mời giáo sư âm nhạc trên
thành phố dạy, còn mình có thể nghỉ việc được rồi. Lần đầu tiên Tạ Tri Vân rút
lui và vì Nhiếp Vũ Thịnh lương thiện đáng yêu, bà thấy mình không nên ích kỷ làm
nhỡ việc học đàn của đứa trẻ này.
Khi ấy Nhiếp Đông Viễn đang ở Đức đàm phán để nhập thiết bị mới, bận bịu tối
tăm mặt mũi, lại nhận được cuộc điện thoại đường dài của con trai nói cô Tạ
không muốn dạy đàn nữa. Với Nhiếp Đông Viễn, có một cô giúp việc tin cậy lo cơm
nước để con trai ngoan ngoãn ăn cơm và có một cô giáo dạy đàn tin cậy để con
trai ngoan ngoãn luyện đàn là việc quan trọng nhất để giữ gia đình ổn định. Ông
ta vội vàng bay về nước, chưa kịp thích ứng chênh lệch múi giờ đã hẹn gặp Tạ Tri
Vân nói chuyện.Tạ Tri Vân ghi chép rất ít về cuộc nói chuyện ngày hôm đó, chỉ
viết là Nhiếp Đông Viễn nói được một nửa thì mệt quá ngủ thiếp đi.
Tạ Tri Vân tiếp tục dạy đàn cho Nhiếp Vũ Thịnh, một tuần ba buổi. Khi ấy
trường học đã đổi sang nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật, nên cứ đến tối thứ Sáu hàng
tuần, bà và Nhiếp Vũ Thịnh lại lên thành phố. Bà đã liên lạc được với một vị
giáo sư trường nhạc, mỗi cuối tuần ông lại dạy thêm một thầy một trò cho Nhiếp
Vũ Thịnh, sau đó bà Tạ Tri Vân sẽ phụ trách ôn tập và củng cố lại, Nhiếp Đông
Viễn không phải lo lắng gì ngoài chi phí. Để cảm ơn bà, ông ta đã tặng bà một
món quà.
Tạ Tri Vân không nói món quà đó là gì, nhưng bà đã trả lại, Nhiếp Đông Viễn
lại biếu bà một phong bao, lần này bà nhận.
Khoảng ba tháng sau, lần đầu tiên Nhiếp Đông Viễn một mình hẹn Tạ Tri Vân ra
ngoài dùng cơm. Bà do dự, nhưng rồi cũng vẫn đi.
Hai người qua lại cũng chẳng mấy thân thiết. Đối với Nhiếp Đông Viễn, bà Tạ
Tri Vân thường có một tâm thế rất phức tạp. Không thể phủ nhận rằng ông ta là
người đàn ông hấp dẫn, thành công trong sự nghiệp khiến ông ta luôn tự tin cảm
thấy bản thân có thể đạt được mọi thứ mình muốn. Sự do dự và cự tuyệt của Tạ Tri
Vân dường như đã khơi dậy bản năng chinh phục của Nhiếp Đông Viễn, ông ta liên
tục tạo cơ hội để hai người ở riêng với nhau, khiến Tạ Tri Vân vô cùng khó xử.
Một mặt, Tạ Tri Vân muốn duy trì mối quan hệ này, cái chết của chồng bà vẫn là
một dấu hỏi lớn mà đáp án có lẽ chỉ có trong lòng Nhiếp Đông Viễn; mặt khác Tạ
Tri Vân cảm thấy Nhiếp Đông Viễn vô cùng nguy hiểm, bà dùng từ “nguy hiểm” chứ
không phải từ nào khác.
Khi Tạ Tri Vân còn đang dùng dằng trong mâu thuẫn thì Nhiếp Đông Viễn đột
ngột đổi sách lược, ông ta qua lại với một người bạn gái mới, khiến Tạ Tri Vân
thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, bà cảm thấy sự theo đuổi của Nhiếp Đông Viễn
là một hành động nguy hiểm, may mà giờ mối nguy hiểm chết người đó đã lùi xa. Có
điều, khi biết Nhiếp Đông Viễn có bạn gái mới, Nhiếp Vũ Thịnh liền làm mặt lạnh
với bố cả tuần trời.
Thứ Sáu, Tạ Tri Vân đến nhà nhưng không thấy Nhiếp Vũ Thịnh đâu. Anh nói với
người giúp việc là đến nhà bạn làm bài tập, tài xế đưa anh đi, đợi dưới nhà cả
nửa ngày trời mà không thấy anh xuống. Tài xế lo lắng, lên xem thì biết Nhiếp Vũ
Thịnh không hề lên đó, khu nhà này có cửa sau, có lẽ anh đã lẻn đi từ cửa
này.
Người giúp việc và tài xế đều lo lắng đến phát điên, vội gọi cho Nhiếp Đông
Viễn, bấy giờ ông ta đang ở Đài Loan bàn bạc về vụ hợp tác mới. Hồi đó hai bờ
Đài Loan chưa có đường bay thẳng, mà phải đổi máy bay Hồng Kông, dù trở về ngay
lập tức thì cũng phải hôm sau mới đến nơi. Đi báo công an thì chưa mất tích đủ
hai mươi tư tiếng nên không thể lập án. Người giúp việc cuống quýt gọi cho tất
cả bạn học của Nhiếp Vũ Thịnh, nhưng chẳng có kết quả gì, bỗng nhiên Tạ Tri Vân
sực nghĩ ra, bèn cầm đèn pin đến nghĩa trang.
Quả nhiên Nhiếp Vũ Thịnh đang ở trước mộ mẹ mình. Tạ Tri Vân bật đèn pin,
chân thấp chân cao bước đi giữa những dãy mộ, lòng vừa sợ hãi vừa hoảng hốt. Khi
tìm thấy Nhiếp Vũ Thịnh, bà bỗng cảm thấy tim đau đến không thở nổi, suýt nữa
thì ngất đi. Nhiếp Vũ Thịnh đang nằm ngủ co quắp trước mộ, lúc bị bà đánh thức,
anh vẫn mơ màng: “Mẹ, sao giờ mẹ mới tới…”
Một câu này đã khiến Tạ Tri Vân chua xót đến suýt rơi nước mắt. Đứa trẻ đơn
độc nằm ngủ trước mộ mẹ, ai nhìn thấy cảnh tượng này chẳng đau lòng, huống hồ bà
lại một mình nuôi con, trái tim người làm cha làm mẹ đều như vậy. Dù người lớn
có ân oán gì thì bọn trẻ luôn vô tội. Bà đưa Nhiếp Vũ Thịnh về nhà, cũng không
trách mắng, chỉ bảo anh tắm rửa rồi dặn người giúp việc hâm sữa, nhìn anh uống
sữa, đi ngủ xong mới gọi cho vị giáo sư âm nhạc kia xin cho Nhiếp Vũ Thịnh nghỉ
học ngày mai.
Hôm sau Nhiếp Đông Viễn mới về đến, ông vô cùng cảm kích Tạ Tri Vân, nhưng bà
kiên quyết xin nghỉ không làm nữa. Bà cảm thấy dù Nhiếp Đông Viễn thật sự là kẻ
chủ mưu giết chồng mình, nhưng mình cứ lợi dụng sự tin tưởng của Nhiếp Vũ Thịnh
thì cũng rất không phải, nên khăng khăng đòi rời khỏi nhà họp Nhiếp. Đôi bên
không ai chịu ai. Tạ Tri Vân một mình xuống núi, Nhiếp Đông Viễn bèn lái xe đuổi
theo.
Ông ta nói: “Tri Vân, anh sai rồi, không phải con