
đền bù tai nạn là con số trên trời, nếu đâm tàn phế người khác thì
còn phải bồi thường dài dài, nên có những lái xe đã lựa chọn biện pháp liều lĩnh
kia. Biết được điều này, trái tim bà Tạ Tri Vân như vỡ vụn, bà một lòng muốn tìm
kẻ tai nạn, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như vậy làm sao điều tra cho được?
Sau vài lần đến sở cảnh sát, bà Tạ Tri Vân cũng đành tuyệt vọng.
Trong một thời gian rất dài sau đó, nhật ký chỉ ghi lại những chuyện vụn vặt
trong cuộc sống, từng câu chữ đều là tình yêu của người mẹ đối với con. Khi lật
giở những trang nhật ký ấy, Đàm Tĩnh cảm nhận được mẹ sống thật không dễ dàng,
một mình nuôi con, vòi nước hỏng cũng chỉ biết giương mắt nhìn nước tràn khắp
nhà, đến khi hàng xóm về mới có người sửa giúp. Nhà tập thể kiểu cũ có rất nhiều
điều bất tiện, mấy nhà liền chung một cái bếp, hết gas, bà Tạ Tri Vân không vác
được bình gas đi, phải nhờ người ta đi đổi hộ. Cuộc sống quả thực rất chật vật,
nhưng mẹ vẫn cố gắng cho cô ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, Chủ nhật đưa cô đi chơi
công viên, chưa bao giờ bà để cô thiếu thốn niềm vui gì so với những đứa trẻ
cùng lứa.
Cái tên Viên Gia Phúc xuất hiện ở nửa sau quyển nhật ký, phần nhật ký đó rất
dài. Khi vừa đọc thấy cái tên ấy, Đàm Tĩnh bỗng có dự cảm không lành. Mẹ cô viết
rất nhiều về người có tên Viên Gia Phúc này, anh ta liên tục theo dõi bà đi làm,
rồi tan làm, khiến bà còn tưởng mình gặp phải kẻ xấu. Nuôi con một mình, bà luôn
cảnh giác hơn người bình thường, của rả trong nhà lúc nào cũng khóa kỹ, hết sợ
kẻ trộm lại sợ thị phi. Trên đường đi làm và trở về, bà phát hiện thấy có người
lạ đi theo, bèn nói với đồng nghiệp, mấy thầy giáo nam định tóm Viên Gia Phúc,
nhưng anh ta đã hốt hoảng chuồn mất.
Bà Tạ Tri Vân tưởng chuyện đó vậy là dừng, nhưng hôm sau, trên đường đi về
sau khi biểu diễn ở một khách sạn, bà lại gặp phải Viên Gia Phúc. Bà không khỏi
sợ hãi, nhưng anh ta đã chủ động nói: “Cô giáo Tạ, xin đừng sợ… Tôi không có ác
ý gì đâu. Tôi chỉ muốn đến thăm chị và con gái.”
Trong khi Viên Gia Phúc ấp úng nói, bà Tạ Tri Vân đã chạy tới bên dưới cột
đèn đường, ở đó có quán nước, có mấy người ngồi uống trà chơi cờ, lúc này bà mới
cảm thấy yên tâm phần nào. Viên Gia Phúc thấy bà như vậy cũng không nói gì thêm,
bèn lẳng lặng đi luôn. Mấy ngày sau, bà Tạ Tri Vân nhận được điện thoại ở văn
phòng, là Viên Gia Phúc gọi từ trạm điện thoại công cộng. Anh ta nói sắp phải đi
Nam Dương[1'>, trước khi đi muốn đến thăm vợ và con gái của “anh Đàm”. Bà Tạ Tri
Vân nhạy cảm nhận ra điều gì đó, truy hỏi nhiều lần Viên Gia Phúc mới thừa nhận
anh ta chính là người đã gây ra tai nạn năm xưa.
[1'> Nam Dương: Một quần đảo lớn ở Indonesia.
Bà Tạ Tri Vân không khóc không chửi, chỉ lạnh lùng nói: “Tôi và con gái tôi
cả đời này cũng không tha thứ cho anh. Anh đừng mong được thanh thản mà chạy
trốn. Dù anh có ra biển Đông, tôi cũng sẽ báo cảnh sát dẫn độ anh về.”
Viên Gia Phúc nói: “Cô giáo Tạ, tôi cũng bị ép hết cách mới làm vậy. Vợ tôi
bị máu trắng, bệnh viện ở Thượng Hải nói có thể làm phẫu thuật nhưng tôi không
có tiền. Người ta cho tôi một khoản lớn, bảo tôi đâm xe vào anh Đàm. Cả đời này
tôi cũng sẽ không được thanh thản… giờ vợ tôi cũng chết rồi, chính vì tôi đã cầm
số tiền bất lương đó… Tôi thật không nên làm việc đó… Tiền trị bệnh cho vợ chưa
tiêu hết tôi đã gửi bưu điện về cho chị rồi. Tôi không xin chị tha thứ, dù gì
tôi cũng là tội nhân.”
Bà Tạ Tri Vân truy hỏi ai đã bảo anh ta đâm vào chồng mình, nhưng Viên Gia
Phúc nói: “Cô giáo Tạ, chị đừng hỏi nữa, tôi không nói đâu, người ta đã đưa tôi
tiền, tôi cũng tiêu cả ở bệnh viện rồi, vợ tôi không qua khỏi là vì tôi không
nên cầm số tiền đó. Nói chung anh Đàm là người tốt, anh ấy bị cái công thức kia
hại chết đó thôi. Người ta muốn có nó, nên coi anh ấy là chướng ngại.”
Dứt lời, không đợi bà Tạ Tri Vân nói gì thêm, Viên Gia Phúc liền dập máy. Bà
viết trong nhật ký: “Mình nhất định phải điều tra, Thiếu Hoa không thể chết một
cách không rõ ràng như thế được.” Bà Tạ Tri Vân từng nghĩ đến việc báo cảnh sát,
nhưng lúc đó đến tên của Viên Gia Phúc bà cũng không biết, đến trước cửa đồn
cảnh sát rồi lại quay về. Mấy hôm sau, quả nhiên bà nhận được một khoản tiền,
người gửi là Viên Gia Phúc, địa điểm là một bưu điện ở Tuyền Châu. Bà Tạ Tri Vân
đến báo lại chuyện này cho cảnh sát. Vụ tai nạn mấy năm trước không tìm được lái
xe gây tai nạn, cảnh sát cũng rất quan tâm, điều tra rất lâu, còn cử người đến
Tuyền Châu, nhưng vẫn không tìm được người tên Viên Gia Phúc đó. Cảnh sát nói,
có thể người chuyển tiền đã dùng tên giả.
Thời đó quản lý hộ tịch rất lỏng lẻo, gửi tiền ở bưu điện cũng không cần
chứng minh thư, càng không có camera giám sát gì cả. Vậy là vụ án này lại mất
manh mối, bị dẹp sang một bên. Nhưng bà Tạ Tri Vân vẫn không từ bỏ, bắt đầu tìm
hiểu về tình hình xưởng sản xuất đồ uống Lão Tam mà chồng mình từng làm. Giờ cái
xưởng đó đã trở thành công ty trách nhiệm hữu hạn đồ uống rất hiện đại, nghe nói
trước kia khi thương nhân Hồng Kông kia định thu mua, bỗng n